Chuyên gia lý giải vì sao Trung Quốc thiếu USD, mất giá nội tệ và phải dùng thủ thuật để cứu vãn nền kinh tế

Giúp NTDVN sửa lỗi

Bắt đầu từ ngày 15/09, Ngân hàng Trung ương Trung Quốc quy định tỷ lệ dự trữ tiền gửi ngoại hối ở các NHTM sẽ giảm từ 8% xuống 6%. Điều này sẽ giúp hệ thống tài chính Trung Quốc giải phóng một lượng lớn ngoại tệ ra thị trường, nhưng cũng tiếp tục làm mất giá đồng nhân dân tệ. Chính sách như này cho thấy Trung Quốc đang phải đối mặt với tình trạng cạn kiệt ngoại hối. TS. Chương Thiên Lượng có bài phân tích sâu sắc lý giải từ góc độ kinh tế, tài chính và địa chính trị của thực trạng ngày. NTDVN trân trọng giới tới quý đọc giả bài viết của ông.

Kinh tế Trung Quốc sắp sụp đổ

Chúng ta thể nhận thấy một hiện tượng phổ biến: Gần đây, các ngân hàng trung ương (NHTW) trên khắp thế giới đang tăng lãi suất đối đồng nội tệ. Nhưng chỉ duy nhất Trung Quốc đang đi ngược xu hướng. NHTW Trung Quốc (PBoC) đã cắt giảm lãi suất hai lần trong năm nay và một lần cắt giảm tỷ lệ dự trữ bắt buộc (RRR); các chính sách này đều nhắm vào việc bơm thêm tiền cho nền kinh tế qua hệ thống Ngân hàng thương mại (NHTM), cấp thanh khoản dồi vào cho đồng nhân dân tệ (NDT).

(Tỷ lệ dự trữ bắt buộc (RRR) là lượng tiền mặt [tính toán theo tỷ lệ này] theo tổng huy động của NHTM mà các NHTM phải gửi ở NHTW để đảm bảo hỗ trợ thanh khoản khi cần. RRR đã trở thành công cụ điều tiết cung tiền quan trọng của các NHTW).

Chúng ta đều biết rằng giá cả thị trường được quyết định bởi quan hệ cung cầu, cung nhiều cầu ít thì giá cả sẽ giảm, cung ít cầu nhiều thì giá cả sẽ tăng lên. Khi PBoC cắt giảm lãi suất hai lần và RRR một lần để cung cấp cho thị trường tính thanh khoản bằng đồng NDT dồi dào, điều đó thực sự có nghĩa là đồng NDT đang giảm giá tương đối. Khi lãi suất của tài sản bằng đồng NDT ngày càng giảm và lãi suất của tài sản bằng USD ngày càng tăng, nếu là bạn, bạn sẽ đưa ra quyết định nào? Tài sản đầu tư bằng NDT thì lãi suất giảm, tài sản đầu tư bằng USD thì lãi suất tăng, đương nhiên bạn sẵn sàng bán tài sản NDT để mua USD. Điều này sẽ dẫn đến việc NDT sẽ tiếp tục giảm giá.

Việc phá giá đồng tiền của một quốc gia quá mức chắc chắn không phải là điều tốt. Hiện chúng ta đang thấy đồng EUR, đồng YEN và đồng bảng Anh đều giảm giá mạnh so với USD. Khi đồng tiền của một quốc gia giảm giá, lạm phát sẽ tăng và giá cả cũng theo đó mà tăng lên.

Ngay cả trong điều kiện thực tế, người dân ở Hoa Kỳ có thể cảm nhận được điều đó. Cảm giác rõ ràng nhất là đi ăn nhà hàng. Một bữa trưa rất đơn giản cho hai người, ngay cả loại cơm hộp mà người Trung Quốc nói, thường rẻ hơn một nửa so với chi phí cho các bữa tối thông thường khác, cũng đang tăng cao. Trước kia một bữa trưa cơm hộp cho 2 người khoảng 20 USD, hiện giờ đã lên tới 30 hoặc thậm chí là 40 USD. Nếu bạn dùng bữa trong nhà hàng, gọi hai món bình thường thì bạn sẽ mất khoảng 50 USD đến 70 USD, đây là mức tiêu dùng hiện nay ở Hoa Kỳ. Bạn có thể thấy rằng lạm phát thực tế không chỉ là 10% đối với thực phẩm, giá cả trên thị trường đã tăng thêm khoảng 50%.

Lạm phát sẽ kìm hãm tiêu dùng, điều này đương nhiên sẽ ảnh hưởng đến sản xuất và việc làm. Vì vậy, hiện nay Cục Dự trữ Liên bang Hoa Kỳ (Fed) đang thực hiện những kế hoạch "diều hâu". Fed muốn chống lạm phát bằng mọi giá, kể cả khi kinh tế Mỹ suy thoái, họ cũng muốn kiềm chế lạm phát nên Fed vẫn tiếp tục tăng lãi suất. Nếu Fed tăng lãi suất thì EU và Anh sẽ phải tăng lãi suất, nếu không tăng lãi suất thì lạm phát ở đó sẽ trở nên nghiêm trọng hơn, đồng tiền của họ sẽ mất giá nhiều hơn so với đồng USD.

Ấn tượng trong quá khứ của chúng ta là việc phá giá đồng NDT có lợi cho xuất khẩu. Nhưng trên thực tế, tình hình đã thay đổi, việc phá giá đồng NDT còn có lợi cho xuất khẩu không? Việc phá giá nội tệ có lợi cho xuất khẩu chỉ xảy ra nếu sản phẩm sản xuất ở Trung Quốc được làm 100% ở Trung Quốc, từ nguyên liệu đầu vào và sản xuất. Chẳng hạn như nông sản, chè, v.v., được trồng ở nơi bạn ở và quần áo được làm bằng bông được trồng ở nơi bạn ở, dệt thành vải và may thành quần áo, và sau đó được bán ra nước ngoài. Nếu hàng hóa được hoàn toàn sản xuất trong nước thì khi đồng nội tệ mất giá, quả thực sẽ làm giảm giá hàng xuất khẩu và tăng sức cạnh tranh cho hàng xuất khẩu.

Nhưng hiện nay hàng hóa xuất khẩu của Trung Quốc đã hoàn toàn khác. Cơ cấu xuất khẩu hiện nay của Trung Quốc về cơ bản nhập khẩu đầu vào (linh kiện), sản xuất (gia công, lắp ráp) và xuất khẩu đầu ra. Bạn thử nghĩ xem, nguyên liệu và thành phẩm đều ở nước ngoài, chỉ sản xuất và gia công là trong nước thì khi giá USD tăng, giá thành sản xuất, giá thành sản phẩm cũng tăng, không có bao nhiêu lợi ở đây. Với Trung Quốc, khi đồng NDT giảm giá, những gì Trung Quốc thực sự tận dụng được chỉ là lao động giá rẻ, chi phí lao động thấp hơn sản xuất tại Mỹ và châu Âu mà thôi.

Do NDT mất giá nên linh kiện nhập khẩu đắt hơn, năng lượng nhập khẩu cũng đắt hơn, sự phụ thuộc của Trung Quốc vào dầu mỏ nước ngoài có thể lên tới 70%; thực phẩm của Trung Quốc cũng được nhập khẩu với số lượng lớn hàng năm. Giá lương thực cũng tăng, giá năng lượng cũng tăng, và những thứ này sẽ được chuyển vào giá cả hàng hóa xuất khẩu cuối cùng. Vì vậy, hàng hóa Trung Quốc nhập không rẻ, cộng với năng lượng và thực phẩm Trung Quốc sử dụng đã tăng giá, nên khi các sản phẩm này thực sự được xuất khẩu, giá sẽ không giảm nhiều. Thứ rẻ duy nhất là nhân công, rẻ hơn một chút. Nhưng cho dù lao động của Trung Quốc rẻ hơn bao nhiêu, giá cả cũng đắt hơn nhiều so với Việt Nam, Malaysia, Bangladesh, Ấn Độ, v.v.

Ở Trung Quốc, một công nhân lành nghề, chẳng hạn như làm việc tại Foxconn, kiếm được khoảng 6.500 NDT/tháng. Ở Việt Nam, tiền thuê nhân công chỉ bằng một nửa của Trung Quốc, vì vậy ngay cả khi đồng NDT giảm giá tới 50%, Trung Quốc có lẽ chỉ có thể cạnh tranh với Việt Nam. Nhưng tương đối mà nói, Việt Nam hiện nay mạnh hơn Trung Quốc rất nhiều về nhiều mặt, chẳng hạn như phòng chống dịch bệnh, hay địa chính trị. Vì vậy, dù sức lao động của Trung Quốc có rẻ cũng không có khả năng cạnh tranh.

Đồng thời, việc phá giá đồng NDT sẽ dẫn đến tình trạng tháo chạy vốn, khi giới tinh hoa mang theo tiền vốn bỏ trốn, họ sẽ bán đồng NDT để mua USD, điều này càng làm đồng NDT mất giá.

Do đó, trong tình hình kinh tế Trung Quốc hiện nay, đồng NDT đã đi vào một kênh giảm giá luẩn quẩn. Để hạn chế sự mất giá của đồng NDT, PBoC đã phải hành động.

Trang web của PBoC đã đưa ra một thông báo vào ngày 5/9 rằng để cải thiện khả năng sử dụng quỹ ngoại hối của các tổ chức tài chính, Ngân hàng Nhân dân Trung Quốc đã quyết định giảm dự trữ bắt buộc tiền gửi ngoại hối của các tổ chức tài chính xuống hai điểm phần trăm từ ngày 15/09/2022, tức là, dự trữ ngoại hối tiền gửi từ 8% hiện nay xuống 6%.

Zhang Tianliang: ĐCSTQ thực sự hết tiền, và chỉ có một cách để cứu nền kinh tế Trung Quốc
Thông báo chính sách giảm tỷ lệ RRR tiền gửi ngoại hối tại các định chế của PBoC, hiệu lực từ ngày 15/9/2022. (Hình ảnh: Video Chụp màn hình)
Chúng ta biết rằng dự trữ bắt buộc theo khối lượng tiền gửi huy động được thực chất là để tạo bộ đệm thanh khoản, đáp ứng nhu cầu rút tiền của người gửi tiền tại mọi thời điểm, hoặc nhu cầu tất toán ngoại hối,… và phải có một số tiền trong ngân hàng. Bây giờ, ví dụ: nếu bạn gửi 100 triệu USD vào đây, trước đây, bạn được yêu cầu giữ 8 triệu trong tài khoản và bạn có thể cho vay số tiền còn lại; sau khi cắt giảm RRR, bạn có thể giữ 6 triệu, tức là tương đương với việc giải phóng một số tiền trong dòng chảy USD.

(Nhưng không chỉ vậy, trong hệ thống ngân hàng còn có số nhân tiền, một đồng tiền được hoạt động trong hệ thống có thể giúp cả hệ thống ngân hàng cho vay ra 5 - 6 đồng, chứ không phải chỉ cho vay ra một đồng. Đây gọi là số nhân tiền).

Ngay sau khi thông tin của PBoC được đưa ra, giá NDT so với USD đã tăng lên một chút, tương đương với việc Bắc Kinh sử dụng các công cụ tài chính để nâng tỷ giá đồng NDT.

Trên thực tế, tôi đã chú ý đến những biến động bất thường về ngoại hối của Trung Quốc trong một thời gian. Vào ngày 21/07, tôi đã thấy một tin rất quan trọng rằng lượng nắm giữ trái phiếu kho bạc Mỹ của Trung Quốc lần đầu tiên giảm xuống dưới 1 nghìn tỷ USD. Đây là lần đầu tiên kể từ năm 2010, nắm giữ nợ quốc gia của Trung Quốc giảm xuống dưới một nghìn tỷ USD, xuống còn 981 tỷ USD, giảm 9% so với cùng kỳ năm ngoái.

Zhang Tianliang: ĐCSTQ thực sự hết tiền, và chỉ có một cách để cứu nền kinh tế Trung Quốc
Bài báo của Wall Street Journal đăng tin về việc sụt giảm khối lượng TPCP Mỹ mà Trung Quốc nắm trong tay. (Hình ảnh: Video Chụp màn hình)
Tất nhiên, các cơ quan ngôn luận chính thức của ĐCSTQ như Thời báo Toàn Cầu, Hồ Tích Tiến, v.v., họ cứng đầu cứng cổ và đăng tweet để hùng biện, nói rằng lý do tại sao họ bán trái phiếu kho bạc bằng USD là vì "chúng tôi đã mất niềm tin vào nền kinh tế của Mỹ".

Đây là hoàn toàn nhảm nhí. Nếu bạn nhìn vào chỉ số USD, bạn sẽ thấy rằng chỉ số USD đã tăng mạnh, cho thấy rằng USD đang mạnh lên so với hầu hết các loại tiền tệ trên thế giới. Nói cách khác, mặc dù tình hình ở Hoa Kỳ không tốt lắm, nhưng đồng USD vẫn là đồng tiền mạnh nhất so với phần còn lại của thế giới.

Lý do khiến Trung Quốc bán trái phiếu kho bạc Hoa Kỳ là do vấn đề thanh khoản ngoại hối của nền kinh tế.

Có phải hàng năm Trung Quốc xuất siêu không?

Có người nói, chẳng phải hàng năm Trung Quốc xuất siêu ngoại thương hay sao? Do đó, Trung Quốc không thể thiếu USD. Theo logic thông thường, Trung Quốc nên có ngày càng nhiều USD chứ không phải ngày càng ít đi. Tại sao họ lại phải bán trái phiếu kho bạc Mỹ?

Đây là một ấn tượng sai lầm.

Chúng ta biết rằng ngoại thương bao gồm hai mặt, một là thương mại hàng hóa và hai là thương mại dịch vụ. Nói một cách dễ hiểu, buôn bán hàng hóa là thương mại hữu hình; có thể nhìn thấy và sờ thấy được, được gọi là thương mại hàng hóa. Thương mại hàng hóa của Trung Quốc chắc chắn là thặng dư. Quốc gia này nhập khẩu nguyên liệu thô, chế biến chúng thành hàng hóa và bán chúng với giá đương nhiên đắt hơn nguyên liệu thô. Vì vậy ngoại hối TQ kiếm được thực sự là tiền đã qua quá trình xử lý. Đây là giao dịch hàng hoá và buôn bán hàng hoá chắc chắn là thặng dư . Dù làm gì thì bạn cũng sẽ dư , vì bạn vừa làm bên ngoài, vừa nhập nguyên liệu, vừa xuất thành phẩm. Tất nhiên, thành phẩm sẽ đắt hơn nguyên liệu thô, đó là một sự thật rất đơn giản. Vì vậy, nếu chỉ nhìn vào mức xuất siêu thì tất nhiên là rất lớn.

Nhưng đây không phải là mấu chốt của vấn đề, mấu chốt của vấn đề là còn có một bộ phận khác của ngoại thương, được gọi là thương mại dịch vụ. Thương mại dịch vụ là vô hình, nhưng không phải là trao đổi hàng hóa cụ thể. Nói một cách đơn giản, tôi cung cấp cho bạn các dịch vụ, chẳng hạn như tàu vận tải đường biển của nước tôi, chuyên chở một lô hàng hóa của bạn và bạn phải đưa tiền cho tôi. Tôi không xuất hàng cho bạn và bạn cũng không giao hàng cho tôi, nhưng tôi cung cấp dịch vụ vận chuyển và bạn đưa tiền cho tôi, gọi là thương mại dịch vụ.

Ví dụ, tôi là người Trung Quốc, tôi đã mua vé đến Frankfurt, Đức từ Bắc Kinh, và tôi đã mua vé của hãng hàng không Lufthansa. Số tiền này tôi phải trả cho công ty ở Đức. Mặc dù tôi sử dụng RMB nhưng cuối cùng mọi người nên đổi RMB với bạn để lấy USD hoặc EUR. Sau đó, bạn cung cấp cho tôi dịch vụ vận chuyển, và tôi sẽ trả bạn ngoại tệ, đó là thương mại dịch vụ.

Một ví dụ khác là khi người Trung Quốc đi du lịch nước ngoài, họ tiêu rất nhiều tiền, và tiêu rất nhiều USD cho ăn uống và mua sắm. Loại chi phí này thuộc về thương mại dịch vụ, vì không có trao đổi hàng hóa giữa hai bên, hoặc tôi mua bằng sáng chế của bạn hoặc tương tự, nhưng trong thương mại dịch vụ, phần tiền ngoại tệ này của Trung Quốc thâm hụt hàng năm .

Reuters có một số liệu: Thâm hụt dịch vụ của Trung Quốc lên tới 8 tỷ USD với Mỹ, và mức thâm hụt hàng năm là 88,1 tỷ USD.

Zhang Tianliang: ĐCSTQ thực sự hết tiền, và chỉ có một cách để cứu nền kinh tế Trung Quốc
Báo cáo của Reuters. (Hình ảnh: Video Chụp màn hình)
Số liệu về thâm hụt dịch vụ ngày một lớn của Trung Quốc với các nền kinh tế khác, điều này làm giảm nguồn cung USD mà nước này kiếm được từ thặng dư thương mại hàng hoá (Nguồn: Statista).

Mặc dù thương mại hàng hóa của Trung Quốc hàng năm đều thặng dư , nhưng thương mại dịch vụ lại thâm hụt (tham khảo số liệu thống kê của Statista ở trên). Điều này cho thấy khi thương mại hàng hóa của Trung Quốc bắt đầu bị kìm hãm do việc di dời chuỗi công nghiệp, thương mại dịch vụ không được cải thiện thì lúc này ngoại thương của Trung Quốc có thể chuyển từ thặng dư sang thâm hụt .

Báo cáo của Reuters cũng trích dẫn dữ liệu từ Cục Quản lý Ngoại hối Nhà nước Trung Quốc, cho thấy thâm hụt thương mại là 88,1 tỷ USD. Đây chỉ là thâm hụt trong thương mại dịch vụ và nó chưa tính đến việc tháo chạy vốn thông qua đầu tư, thành lập các công ty nước ngoài, hoạt động cung cấp vốn toàn cầu (qua các dự án BRI) của ông Tập Cận Bình, v.v. Những điều này chưa được tính đến. Vì vậy, mặc dù Trung Quốc thặng dư thương mại hàng hóa, thương mại dịch vụ, cộng với tư duy ngoại giao ném tiền của ĐCSTQ đã khiến một lượng lớn tiền của Trung Quốc chảy sang các nước khác. Vì vậy, trong trường hợp này, khả năng thu được USD của Trung Quốc ngày càng trở nên eo hẹp.

Như đã đề cập ở trên về bài báo của The New York Times, đưa ra thông tin rằng trong tuần tới, cả Apple và Google sẽ tung ra một thế hệ điện thoại thông minh mới và cố gắng cho thấy những chiếc điện thoại này giống với những người tiền nhiệm của chúng như thế nào. Nhưng một trong những thay đổi quan trọng nhất đối với những sản phẩm mới này mà người tiêu dùng không để ý đến là một số trong những điện thoại mới này không còn là "Sản xuất tại Trung Quốc".

Một số lượng nhỏ iPhone mới nhất của Apple sẽ được sản xuất tại Ấn Độ, trong khi một số sản xuất điện thoại Pixel mới nhất của Google sẽ được thực hiện tại Việt Nam. Hơn thế nữa, Foxconn, nhà máy hợp đồng lớn nhất của Apple, gần đây đã ký một thỏa thuận trị giá 300 triệu USD để mở rộng sản xuất ở miền Bắc Việt Nam, nhà máy mới này có khả năng thu hút 30.000 việc làm. Chính phủ Việt Nam cho biết Foxconn không chỉ đầu tư 300 triệu USD, Foxconn đã đầu tư 1,5 tỷ USD vào Việt Nam; khoản đầu tư mới này chỉ làm tăng thêm con số mà thôi.

Trên thực tế, Trung Quốc xuất khẩu rất nhiều sản phẩm điện tử tiêu dùng ra thế giới. Nhưng hiện nay nhiều sản phẩm này đang dần được chuyển ra khỏi Trung Quốc. Apple đã bắt đầu sản xuất iPad ở miền Bắc Việt Nam, Pixel của Google cũng đã được hoàn thiện tại Việt Nam. Máy chơi game xbox của Microsoft cũng đã được sản xuất tại Việt Nam, vận chuyển từ TP.HCM. Amazon đã sản xuất Fire tv tại Chennai, Ấn Độ. Một vài năm trước tất cả các sản phẩm này vẫn được sản xuất tại Trung Quốc. Do đó, các công ty công nghệ cao này đang chuyển chuỗi công nghiệp của họ sang Việt Nam, Ấn Độ và những nơi khác.

Ba lý do để từ bỏ đầu tư ở Trung Quốc

Thứ nhất, do chính sách thanh toán bù trừ do ông Tập Cận Bình tuân thủ, việc sản xuất và giao hàng không thể được đảm bảo. Hiện EU đang điều tra các nhà sản xuất của họ, hơn một nửa trong số các nhà sản xuất đang xem xét rời khỏi Trung Quốc. Khi Trung Quốc vừa gia nhập WTO, cả thế giới đổ xô về Trung Quốc, rất nhiều tiền đã được đầu tư vào Trung Quốc để xây dựng các nhà máy ở Trung Quốc. Giờ đây, đầu tư nước ngoài đang rời bỏ Trung Quốc theo từng nhóm lớn do chính sách 'Zero-Covid' man rợ của ông Tập Cận Bình.

Thứ hai, do các vấn đề địa chính trị, một khi chiến tranh eo biển Đài Loan nổ ra, tất cả các khoản đầu tư vào Trung Quốc có thể bị đóng băng hoặc tịch thu. Vì vậy, trong tình huống hiện tại, nếu mọi người có thể "chạy", họ sẽ nhanh chóng "chạy", càng sớm càng tốt.

Thứ ba, vấn đề thuế quan có thể phát sinh do chiến tranh thương mại Trung-Mỹ. Cho đến nay, Hoa Kỳ vẫn chưa cắt giảm thuế quan đối với Trung Quốc, mặc dù ông Biden nói rằng ông đang xem xét điều đó, nhưng nó vẫn chưa được cắt giảm.

Vì những lý do này, khi "Made in China" không còn nữa, động lực tăng trưởng lớn nhất của nền kinh tế Trung Quốc cũng chững lại. "Made in China" (Sản xuất tại Trung Quốc) có nghĩa là dòng vốn chảy vào lớn và tạo ra một số lượng lớn việc làm.

Một vài năm trước, khi bạn đến Wal-Mart ở Hoa Kỳ, bạn sẽ thấy rằng bạn gần như bất kỳ món hàng nào bạn chọn thì đều được dán nhãn là "Made in China". Bây giờ khi bạn vào Walmart, các sản phẩm đã được thay đổi bằng "Sản xuất tại Ấn Độ", "Sản xuất tại Malaysia", "Sản xuất tại Việt Nam" và một số nơi khác nữa. Vì vậy, chỉ cần bạn đến Wal-Mart, bạn đã có thể cảm nhận được sức mạnh của việc di dời chuỗi ngành sản xuất.

Chỉ còn một mẹo để cứu nền kinh tế Trung Quốc

Một số người nói rằng nếu bạn bi quan như vậy thì không có hy vọng cho kinh tế Trung Quốc?

Điều này đặt ra câu hỏi về việc ông Tập Cận Bình tái đắc cử. Thứ nhất, nếu ông Tập tái đắc cử, quả thực không còn hy vọng, và cánh cửa mở ra thế giới bên ngoài [của Trung Quốc] có thể bị đóng lại. Thứ hai, ngay cả khi Tập Cận Bình từ chức, hệ thống của ĐCSTQ sẽ xác định người lãnh đạo mới.

Có người nói không thể suốt ngày phân tích Trung Quốc bằng định kiến. Lấy tâm thái ghét Trung, chống Trung ra để phân tích và rồi mong dân tộc Trung Quốc mãi mãi sống trong đau khổ.

Không phải vậy. Những gì tôi muốn hỏi là, những vấn đề tôi đã đề cập, từ việc thiết lập lại đầy dã man, sự suy thoái của môi trường địa chính trị, sự biến mất của lợi thế nhân khẩu học, sự bùng nổ của bong bóng tài chính, dòng tiền nóng, v.v. là từ đâu ra? Tôi chỉ nói sự thật một cách khách quan. Và điều tôi cũng muốn nói là chừng nào ĐCSTQ vẫn còn ở đó, thì các vị thần kinh tế của Trung Quốc không thể cứu nó thoát khỏi sụp đổ hay khủng hoảng.

Trong tiêu đề chương trình của tôi có một câu, chỉ còn một mẹo nữa để cứu kinh tế Trung Quốc, đó là mẹo gì? Đó là sự tan rã hoàn toàn của nhóm sùng bái ĐCSTQ.

Một số người nói rằng nếu ĐCSTQ tan rã và nhóm sùng bái này rút khỏi giai đoạn lịch sử, các vấn đề tàn bạo và suy thoái địa chính trị mà bạn vừa nêu có thể vẫn được giải quyết. Chẳng lẽ nếu làm như vậy thì các vấn đề về lợi thế nhân khẩu học và bong bóng tài chính sẽ không tồn tại?

Những vấn đề đó vẫn tồn tại. Nhưng có một thủ thuật, chỉ cần ĐCSTQ ở trên sân khấu trong một ngày, bạn không thể sử dụng thủ thuật này; nhưng một khi ĐCSTQ sụp đổ, thủ đoạn lớn này có thể được tung ra. Động thái lớn này thực sự có thể cứu nền kinh tế Trung Quốc.

Bí quyết lớn là gì? Đó là thu hồi những tài sản mà các quan chức tham nhũng của ĐCSTQ cất giấu trên khắp thế giới, sau khi tìm được những tài sản này thì trả lại cho người dân Trung Quốc.

Tôi đã thực hiện một chương trình vào ngày 01/07/2020 hơn hai năm trước và nói về một điều. Một tổ chức quốc tế có tên "Global Financial Integrity (GFCI)" (Toàn vẹn tài chính toàn cầu) đã từng phát hành một báo cáo vào năm 2012. Báo cáo chỉ ra rằng từ năm 2000 đến năm 2012, ĐCSTQ đã rửa tiền bất hợp pháp thông qua ngoại thương, với số tiền rửa khoảng 3,79 nghìn tỷ USD ở nước ngoài. Vào thời điểm đó, tôi đã tính toán rất chặt chẽ dựa trên số liệu đưa ra, kể từ khi "cải cách và mở cửa", ĐCSTQ đã rửa khoảng 10 nghìn tỷ USD tiền ra nước ngoài thông qua thương mại.

Zhang Tianliang: ĐCSTQ thực sự hết tiền, và chỉ có một cách để cứu nền kinh tế Trung Quốc
Báo cáo "Toàn vẹn tài chính toàn cầu (GFCI)". (Hình ảnh: Video Chụp màn hình)
Cách vận hành của nó chẳng hạn, tôi bán cho bạn 100 tỷ tiền hàng hoá, bạn xuất hóa đơn cho tôi 100 tỷ, nhưng thực tế bạn đã đưa cho tôi 80 tỷ, còn 20 tỷ kia chảy ra nước ngoài, tương đương với việc rửa ở nước ngoài.

"Toàn vẹn tài chính toàn cầu (GFCI)" là một tổ chức nghiên cứu rất đáng tin cậy. Nó so sánh khối lượng xuất khẩu của ĐCSTQ với khối lượng nhập khẩu được ghi nhận bởi các quốc gia khác. Ví dụ, ĐCSTQ nói rằng họ đã xuất khẩu 1,2 nghìn tỷ ra nước ngoài trong năm nay, tất cả đều đã được xuất khẩu sang Hoa Kỳ. Số liệu đó đã sai. Hàng hóa Hoa Kỳ nhập khẩu từ Trung Quốc năm nay là 1 nghìn tỷ chứ không phải 1,2 nghìn tỷ. Sự khác biệt về giá trị chính là số tiền mà ĐCSTQ rửa ở nước ngoài. ĐCSTQ không chỉ rửa tiền 10 nghìn tỷ ra nước ngoài thông qua loại hình thương mại hàng hóa này. Số tiền rửa sạch này không bao gồm tiền các chức sắc của ĐCSTQ rửa sạch dưới danh nghĩa đầu tư, chẳng hạn như xây dựng một công ty nước ngoài ở Quần đảo Cayman. Tiền kiểu đó không tính đâu. Tôi ước tính loại tiền này lên tới hàng nghìn tỷ, thậm chí hàng nghìn nghìn tỷ USD. Cũng có những trường hợp ĐCSTQ rửa tiền ở nước ngoài với danh nghĩa viện trợ, ví dụ, khi viện trợ cho bạn 1 tỷ NDT, bạn bí mật đưa cho tôi 200 triệu NDT tiền hoàn lại và gửi số tiền còn dư được gửi đến Thụy Sĩ.

Minh Đăng

Theo Giáo sư Chương Thiên Lượng - Soundofhope

Tiến sĩ Chương Thiên Lượng là một học giả về lịch sử và văn hóa, một nhà bình luận về các vấn đề thời sự và là phó giáo sư tại Khoa Khoa học và Nhân văn của Đại học Phi Thiên.
Chương Thiên Lượng là một học giả mạnh mẽ hiếm có, người kết hợp cả nghệ thuật và khoa học, kết nối cổ đại và hiện đại, trải dài giữa Trung Quốc và phương Tây. Ông có cái nhìn sâu sắc về nhiều vấn đề ở Trung Quốc và Hoa Kỳ đương đại. Ông đã viết tiểu thuyết, phim, kịch và truyền thông, đồng thời là nhà báo và bình luận viên cho một số tờ báo, truyền hình và đài phát thanh.



BÀI CHỌN LỌC

Chuyên gia lý giải vì sao Trung Quốc thiếu USD, mất giá nội tệ và phải dùng thủ thuật để cứu vãn nền kinh tế