Khi Đảng Dân chủ đặt lợi ích đảng phái trên lợi ích quốc gia: Trump có thể hạ Schumer và Pelosi bằng chiến thuật của Reagan

Giúp NTDVN sửa lỗi

Theo dõi các chiến lược đàm phán đảng phái có chủ ý, kiên quyết của Diễn giả Nancy Pelosi, D-Calif., và Lãnh đạo thiểu số Chuck Schumer, D-N.Y., tôi nhớ lại kinh nghiệm của chính mình trong các cuộc đàm phán ngân sách năm 1990.

Nhìn lại lịch sử: sự thất bại buồn bã của Bush

Tổng thống George HW Bush đã giành chiến thắng trong cuộc bầu cử năm 1988 một phần nhờ bài phát biểu tuyệt vời của ông tại Đại hội Toàn quốc của Đảng Cộng hòa. Người Mỹ xúc động khi ông nói: “Tôi là người sẽ không tăng thuế. Đối thủ của tôi bây giờ nói rằng họ sẽ tăng thuế như một phương sách cuối cùng, hoặc một phương sách thứ ba. Khi một chính trị gia nói như vậy, bạn biết đó là một trong những chính sách mà anh ta sẽ làm. Đối thủ của tôi sẽ không ngại việc tăng thuế. Nhưng tôi sẽ. Quốc hội sẽ thúc đẩy tôi tăng thuế, và tôi sẽ nói không, và họ sẽ thúc đẩy, và tôi sẽ nói không, và họ sẽ thúc đẩy một lần nữa, và tôi sẽ nói với họ, 'Hãy nhìn môi tôi: Không có thuế mới'”.

Cam kết “không đánh thuế mới” này là đỉnh điểm của cuộc đấu tranh bắt đầu khi nền tảng của Đảng Cộng hòa năm 1984 thông qua một kế hoạch kêu gọi không có thuế mới. Nó trái ngược hẳn với ứng cử viên năm 1984 của đảng Dân chủ và cựu Phó Tổng thống Walter Mondale, người đã nói trong bài phát biểu nhận đề cử rằng ông sẽ tăng thuế. (Một thứ gì đó mà chúng tôi hân hoan đã từng sử dụng để đánh bại ông ta một cách dứt khoát).

Sự phản đối của Đảng Cộng hòa đối với việc tăng thuế được củng cố bởi sự phát triển của Grover Norquist về cam kết không tăng thuế, điều mà Phó Tổng thống Bush khi đó đã miễn cưỡng ký vào năm 1987 - và điều này đã trở thành điểm khác biệt chính giữa ông và đối thủ chính của Đảng Cộng hòa cho đề cử, Thượng nghị sĩ Hoa Kỳ Bob Dole, R-Kan.

Nhìn trong bối cảnh này, lời cam kết của Bush “Hãy nhìn môi tôi: Không có thuế mới” đối với những người bảo thủ giống như một chiến thắng lịch sử đối với trật tự cũ - và một lời hứa là trung tâm của đa số chiến thắng của ông.

"Đảng dân chủ đặt chính trị đảng phái lên trên lòng yêu nước và sẵn sàng bỏ đói quân đội để đạt được việc tăng thuế"

Vì vậy, các đảng viên Đảng Dân chủ nhìn về phía trước cuộc bầu cử năm 1992 có một mục tiêu chính: Làm cho Tổng thống Bush từ bỏ lời nói của mình, tăng thuế và loại bỏ sự nhiệt tình khỏi quan điểm bảo thủ của ông.

Vì vậy, trong các cuộc đàm phán ngân sách năm 1990, đảng Dân chủ đã làm việc chăm chỉ để khiến Bush ký tăng thuế. Với tư cách là một đảng Cộng hòa hạ viện, tôi được yêu cầu tham gia vào các cuộc đàm phán ngân sách và đã làm như vậy với cam kết rằng sẽ không có chuyện tăng thuế. Tôi buồn bã theo dõi khi ngày qua ngày đảng Dân chủ thúc đẩy Nhà Trắng của Bush vi phạm lời ông ấy và chấp nhận tăng thuế.

Tổng thống Bush cảm thấy có nghĩa vụ phải đạt được thỏa thuận ngân sách vì ông đã đưa hơn 500.000 người Mỹ tới Trung Đông để đuổi Saddam Hussein ra khỏi Kuwait. Đảng Dân chủ cảm thấy không có nghĩa vụ yêu nước để giúp một tổng thống thời chiến. Họ đặt chính trị đảng phái lên trên lòng yêu nước và sẵn sàng bỏ đói quân đội để đạt được việc tăng thuế của họ.

Cuối cùng, Tổng thống Bush đã bị khuất phục. Chúng tôi đã có một cuộc họp cực kỳ buồn trong Phòng Nội các, và các lãnh đạo Đảng Cộng hòa khác cam kết sẽ hỗ trợ tổng thống trong việc tăng thuế. Tôi nói rằng ông ấy đã phá vỡ cam kết của mình, và điều này có thể sẽ dẫn đến thất bại của ông ấy vào năm 1992. Hầu hết các đảng viên Cộng hòa tại Hạ viện đã cùng tôi bỏ phiếu chống lại việc tăng thuế.

Bush có 500,000 quân ở chiến trường - Trump có cả quốc gia trong đại dịch (!)

Hiện tại, Tổng thống Donald Trump đang ở trong một tình huống rất giống với tình thế tiến thoái lưỡng nan của Tổng thống Bush. Trong khi Bush có 500.000 quân trên chiến trường, Tổng thống Trump có cả một quốc gia phải đối mặt với đại dịch, sự trầm cảm do bị áp đặt và cuộc khủng hoảng giáo dục, trong đó các công đoàn giáo viên có động cơ chính trị mạnh mẽ đang đưa ra những yêu cầu phi lý và thúc đẩy một chương trình nghị sự cấp tiến mà không có gì liên quan đến giáo dục.

Cuộc khủng hoảng giáo dục do công đoàn quản lý đặc biệt khủng khiếp vì có rất nhiều giáo viên giỏi trong nước có những mối quan tâm xác thực và hợp lệ đến sức khỏe của họ và sức khỏe của gia đình, bạn bè và học sinh của họ. Những yêu cầu quyết liệt của các công đoàn đang thu hút những tiếng nói chính đáng muốn tìm ra cách chúng ta có thể giáo dục con cái một cách an toàn trong đại dịch.

Vị trí của Tổng thống Trump càng bị gánh nặng bởi thời gian vận động tranh cử đang đến gần. Rất nhiều thành viên Đảng Cộng hòa ở Thượng viện sẽ chấp nhận một thỏa thuận khủng khiếp chỉ để họ có thể về nhà và vận động điều gì đó được làm. Cũng có một thách thức trong đội ngũ của tổng thống bởi vì một số giữ cách nghĩ (sai) rằng Pelosi và Schumer có thể đàm phán. Tuy nhiên, Pelosi và Schumer tin rằng đảng Cộng hòa đang trên bờ vực hoảng loạn. Họ khá là sẵn sàng đặt lợi ích đảng phái của họ lên trên bất kỳ lời kêu gọi nào về lòng yêu nước.

Họ vừa chứng tỏ sự tàn nhẫn và ngạo mạn của mình khi từ chối thông qua một dự luật nhỏ để tiếp tục bồi thường thất nghiệp. Họ đang dựa vào các đồng minh của mình trong các phương tiện truyền thông tuyên truyền để đổ lỗi cho tổng thống và đảng Cộng hòa. Nếu trò chơi chính trị này đòi hỏi phải chấp nhận nỗi đau cho hàng triệu người Mỹ, thì nhóm Pelosi-Schumer vui vẻ áp đặt nỗi đau và sau đó đổ lỗi cho Nhà Trắng của Trump. Đây là một phần của mô hình Dân chủ cấp tiến mà tôi thảo luận trong cuốn sách mới của mình, "Trump và Tương lai Mỹ".

Vì vậy, đây không phải là một cuộc đàm phán thực sự. Đó là một buổi lễ đầu hàng, trong đó Pelosi và Schumer tự tin rằng mỗi khi họ nói "không" thì Đảng Cộng hòa sẽ sụp đổ và đề nghị họ nhiều hơn. Trong khi đó, đảng Cộng hòa thương lượng với chính họ và bị lo lắng. Cuối cùng, họ có thể nói “có” với yêu cầu của Pelosi-Schumer chỉ để chấm dứt căng thẳng.

Trump nên học Ronald Reagan

Hình mẫu phù hợp với Tổng thống Trump là Tổng thống Ronald Reagan. Khi đối mặt với những yêu cầu không thể chấp nhận được, Reagan nói “không” và tìm những cách khác để đạt được thành công.

Các Kiểm soát viên Không lưu Chuyên nghiệp đã đối đầu với Reagan bằng một cuộc đình công trong sáu tháng đầu tiên của nhiệm kỳ tổng thống của ông. Họ đã lên kế hoạch để đe dọa Tổng thống Jimmy Carter. Tôi đã được công đoàn của họ (PATCO) tán thành và gặp gỡ các nhà lãnh đạo của họ. Tôi cố giải thích với họ rằng Reagan không phải là Carter. Họ từ chối lời khuyên của tôi để thương lượng. Hai tuần sau, tất cả đều bị sa thải và bị thay thế. Người dân Mỹ ủng hộ tổng thống.

Reagan đã không đàm phán về luận chính của mình với giới lãnh đạo đảng Dân chủ. Ông kêu gọi người dân Mỹ gây áp lực lên các thành viên Quốc hội. Một cuộc đàm phán nội bộ sẽ không bao giờ dẫn đến việc cắt giảm thuế trong ba năm, vốn là trọng tâm của chương trình phục hồi và tăng trưởng kinh tế của Reagan. Nhưng một chiến dịch tập trung vào việc giáo dục và khơi dậy người dân Mỹ đã làm được.

Reagan đã học được trong tám năm làm việc tại General Electric rằng nếu bạn di chuyển đa số (cử tri - không phải chính trị gia) thì các quan chức được bầu phải tuân theo họ. (Xem cuốn sách nhỏ của Thomas Evans, "Giáo dục của Ronald Reagan", để biết một phác thảo tuyệt vời về những gì Reagan đã học và cách nó hoạt động).

Reagan cũng biết cách nói "không". Sau nền tảng không tăng thuế năm 1984, ông không bao giờ cho phép nhân viên của mình xem xét việc tăng thuế. Trong hội nghị thượng đỉnh Reykjavik, Mikhail Gorbachev đã đề nghị Reagan mọi thứ để đổi lấy việc từ bỏ phòng thủ tên lửa. Reagan nói "không". Sáu tháng sau, Gorbachev đưa cho Reagan mọi thứ ông ta muốn mà không cần Reagan nhượng bộ một chút về khả năng phòng thủ tên lửa.

Khi Reagan quyết định, ông ấy muốn nói: “Ông Gorbachev phá bỏ bức tường này”, mọi thành phần trong bộ máy hành chính - và tất cả các nhân viên cấp cao của ông - đều phản đối việc đó thông qua bữa sáng ở Berlin và chuyến đi tới bài phát biểu. Reagan phớt lờ họ và thốt ra cụm từ nổi tiếng, dự báo điều gì sẽ xảy ra sau đó hai năm.

Chiến lược và chiến thuật mà Reagan đã làm đáng được áp dụng cho tình hình hiện tại. Như Thư ký Báo chí Nhà Trắng Kayleigh McEnany đã nói hôm thứ Ba tuần trước, “Chính các đảng viên Đảng Dân chủ ... đang chế nhạo quá trình này. Chúng tôi vẫn tương tác với họ, nhưng tổng thống đã rất rõ: Ông ấy đã sẵn sàng hành động vì điều này”.

Tổng thống Trump nên có một bài phát biểu quan trọng trước người dân Mỹ, phác thảo mọi lời đề nghị và trình tự các lời đề nghị, điều mà chế độ độc tài lập pháp Pelosi-Schumer đã từ chối. Ông nên đề cập chi tiết tới từng nhóm dân cư Mỹ đang bị tổn thương bởi sự không khoan nhượng của Đảng Dân chủ. Ông ấy nên chỉ ra rằng đảng phái của họ là một mối đe dọa đối với đất nước và với tư cách là tổng thống, ông ấy nợ người dân Mỹ để giải quyết các vấn đề - ngay cả khi đảng Dân chủ làm mọi cách để cản trở sự tiến bộ và khiến đất nước đau đớn.

Sau đó, ông nên công bố một chuỗi lệnh hành pháp tuyệt vời được thiết kế để đạt được nhiều nhất có thể về mặt pháp lý trong việc đối phó với đại dịch, mở cửa trở lại trường học, củng cố nền kinh tế và những nỗ lực khác có thể giúp ích cho người Mỹ.

Cuối cùng, ông nên thông báo một loạt các đề xuất lập pháp mới được gửi đến Hill và yêu cầu mọi người Mỹ kêu gọi các thành viên Hạ viện và Thượng viện của họ và yêu cầu họ đặt lòng yêu nước lên trên tư cách đảng phái để hoàn thành tốt công việc. Ông nên cho biết ông đã yêu cầu Quốc hội ở lại trong suốt tháng 8 cho đến khi nó thực hiện công việc của mình.

Đây là một kết quả tốt hơn nhiều cho Mỹ, đảng Cộng hòa và Tổng thống Trump so với bất kỳ sự đầu hàng hợp lý nào trước những yêu cầu vô lý của Pelosi và Schumer.

Tác giả: Newt Gingrich

Cựu Chủ tịch Hạ viện Hoa Kỳ Newt Gingrich nổi tiếng là kiến ​​trúc sư của chương trình nghị sự lập pháp “Contract with America” đã giúp Đảng Cộng hòa giành lại đa số tại Hạ viện lần đầu tiên sau 40 năm. Newt cũng là ứng cử viên Đảng Cộng hòa cho chức tổng thống Hoa Kỳ vào năm 2012.

Ngày nay, Gingrich là chủ tịch của Gingrich 360, một tập đoàn sản xuất truyền thông, giáo dục và tư vấn đầy đủ dịch vụ của Mỹ kết nối quá khứ, hiện tại và tương lai để truyền cảm hứng cho khán giả, giải quyết thách thức và phát triển cơ hội.

Độc giả có thể đọc thêm các bài bình luận của ông tại www.Gingrich360.com.

Kim Mai

Theo Fox News



BÀI CHỌN LỌC

Khi Đảng Dân chủ đặt lợi ích đảng phái trên lợi ích quốc gia: Trump có thể hạ Schumer và Pelosi bằng chiến thuật của Reagan