Tư tưởng Mao Trạch Đông trong Trường Y khoa của Mỹ

Giúp NTDVN sửa lỗi

Ngay giữa lòng cường quốc đề cao sự tự do và độc lập cá nhân như tại Mỹ, những hệ tư tưởng theo chủ nghĩa toàn trị như Stalin hay Mao Trạch Đông đang ngày càng lan rộng, thông qua phong trào định danh những nhóm sắc tộc có phân biệt chủng tộc hay không tại các trường Y khoa của nước này.

Bạn có thể được tha thứ cho việc tự hỏi ai là người chiến thắng trong Chiến tranh Lạnh, cũng tương tự khi các tư tưởng và thủ tục theo chủ nghĩa Stalin và thậm chí tư tưởng Mao Trạch Đông đã trở nên phổ biến ở phương Tây, đặc biệt là trong học viện và trong giới trí thức. Dường như chúng ta đang sống lại những năm 1930, khi mà để đối phó với cuộc khủng hoảng kinh tế và sự rối loạn của thời đại, những nhóm người tương tự đã bị quyến rũ bởi những sức hấp dẫn được cho là của chủ nghĩa toàn trị.

Gần đây, chẳng hạn, có một bài báo trên tạp chí Academic Medicine - ấn phẩm chính thức của Hiệp hội các trường Cao đẳng Y khoa Hoa Kỳ - có tiêu đề “Giải quyết và xóa bỏ nạn phân biệt chủng tộc và thành kiến ​​trong môi trường học tập và làm việc của trường Y” (Addressing and Undoing Racism and Bias in the Medical School Learning and Work Environment).

Bài báo là một tổ hợp kỳ lạ của sự đề cao phong trào Tin Lành, "langue de bois" quan liêu (loại ngôn ngữ được sử dụng bởi Tổng Bí thư Leonid Brezhnev quá cố của Liên Xô và những người nổi tiếng khác), và các đề xuất về kỹ thuật xã hội theo chủ nghĩa Stalin và cải tạo theo chủ nghĩa Mao. Những điều này nhất thiết phải dẫn đến việc gia tăng quyền lực của một tầng lớp bộ máy mà các tác giả gọi là “các chuyên gia được công nhận về sự hòa nhập và đa dạng”, tất cả đều không cần phải nói đến với mức lương và lương hưu tuyệt vời, và tất cả đều có nhiệm vụ can thiệp vào cuộc sống của người khác và khiến những người này trở nên khốn khổ.

Như họ tuyên bố, nhiệm vụ cải cách cách thức người dân suy nghĩ là không có điểm dừng, và vì vậy họ sẽ có việc làm cả đời, hoặc ít nhất là cho đến khi cuộc cách mạng bắt đầu tàn phá lớp trẻ hơn.

Yếu tố đề cao phong trào Tin Lành thể hiện rõ ràng trong tác động dự đoán của sự săn sóc mà họ dành cho những người trước đây là thành viên của giai cấp áp bức, tức là người da trắng. Các tác giả nói: “Đối với những người trong chúng ta, những người có tiếng nói thống trị của Người da trắng, nó đòi hỏi một sự điều chỉnh hoàn toàn về cách chúng ta nghĩ về bản thân và những người khác. Nếu được thực hiện với một mong muốn thực sự để thay đổi, nó không có gì là thiếu sót để biến đổi. Đó là một sự tái sinh”.

Chúng ta trở thành, nếu chúng ta là người da trắng, không phải là Cơ đốc nhân tái sinh, nhưng lại trở thành những người chống phân biệt chủng tộc. Dù vậy, liệu chúng ta có bao giờ được tha thứ hay không là điều đáng nghi ngờ, vì có một vấn đề nhỏ về tội nguyên tổ và điểm đến trước để xem xét. Các tác giả nêu rõ: “Chúng ta phải ra ngoài đó và tìm kiếm sự thật, một phần trong đó là chấp nhận rằng, nếu chúng ta là Người da trắng, chúng ta là một phần lớn của vấn đề. Chúng ta là một phần nguyên nhân khiến chủ nghĩa phân biệt chủng tộc có tổ chức đang áp đặt và áp bức người da màu hàng ngày, ở mọi nơi họ đến, và bất kể họ làm gì”.

Theo cách tình cờ bẩm sinh, chúng ta là những kẻ phân biệt chủng tộc (nếu chúng ta là người da trắng), bất kể chúng ta làm gì hoặc bất cứ vị trí nào chúng ta chiếm giữ. Theo cách tình cờ bẩm sinh, chúng ta là nạn nhân của nạn phân biệt chủng tộc (nếu chúng ta không phải là người da trắng), với bất cứ điều gì chúng ta làm hoặc bất cứ vị trí nào chúng ta chiếm giữ. Vì vậy, sự thay đổi là cần thiết và không thể, một công thức hoàn hảo cho sự kích động chính trị vĩnh viễn, cảm giác tội lỗi từ phía người da trắng và sự phẫn nộ từ phía người không phải da trắng.

Thật hạnh phúc, sẽ luôn có việc để các “chuyên gia” về sự đa dạng và hòa nhập phải làm. Bây giờ và mãi mãi — Amen.

Nhưng căng thẳng quan liêu thậm chí còn mạnh hơn cả truyền giáo. Chỉ có trích dẫn này mới có thể phù hợp với bản chất của Bộ Chính trị trong văn xuôi mà bài báo viết: “Khi chúng tôi chuẩn bị cho một vòng dài của quá trình quản lý thay đổi, đội ngũ giáo dục y tế của chúng tôi tiếp tục phản hồi theo thời gian thực đối với các sự kiện quan tâm trong học tập môi trường tiếp tục gây ra phân biệt chủng tộc… Một bước quan trọng trong giai đoạn này là xây dựng một mạng lưới chiến lược… điều này bao gồm việc thành lập một Nhóm tài nguyên quản lý thay đổi, các nhà tài trợ thay đổi và một Nhóm tài nguyên đa dạng, công bằng và hòa nhập, với sự hỗ trợ của một nhóm người mạnh mẽ, có ảnh hưởng và nhiệt tình, được biết đến theo cách nói của chuỗi quản lý thay đổi là Liên minh Hướng dẫn”.

Bây giờ chúng ta đến với chủ nghĩa Mao. Liên minh hướng dẫn là ai? Họ được chọn bởi những người dẫn dắt vĩ đại (tức các tác giả): “Khi xác định ai nên tham gia Liên minh Hướng dẫn, chúng tôi tập trung vào những tiếng nói bị gạt ra bên lề; đảm bảo đại diện từ tất cả các lĩnh vực chức năng của trường; và cân nhắc đến vị thế quyền lực, ảnh hưởng xã hội, sự tín nhiệm và khả năng lãnh đạo. Hướng dẫn các thành viên liên đội dự họp hàng tháng; làm việc giữa các cuộc họp để hoàn thành nhiệm vụ liên quan đến các chỉ tiêu thay đổi; theo dõi tiến độ đối với các mục tiêu thay đổi; và nâng cao nhận thức, kiến ​​thức cá nhân và khả năng giải quyết vấn đề phân biệt chủng tộc và thành kiến”.

Tất nhiên, không khó để họ phát hiện ra phân biệt chủng tộc, bởi vì nó ở khắp mọi nơi. Theo định nghĩa, nó hiện diện ở bất cứ đâu và bất cứ khi nào nó được nhận thức, bởi bất kỳ ai mà nó được nhận thức. Một người bị buộc tội phân biệt chủng tộc, là người thật sự có tội phân biệt chủng tộc bởi vì họ đã bị buộc tội. Không thể có cái gọi là hiểu lầm, chứ chưa nói đến ác ý, bởi những người buộc tội. Các tác giả lập luận: “Khi bất kỳ ai — mà cụ thể là người mà chúng ta biết, làm việc cùng hoặc học hỏi từ — liên quan đến mối quan ngại về phân biệt chủng tộc và thành kiến ​​mà chúng ta thấy khó tin, là do nó nằm ngoài phạm vi kinh nghiệm của chúng ta, dù sao thì chúng ta cũng tin điều đó! … Chúng ta phải chuẩn bị để tin tưởng khi được thông báo rằng đã có hành vi vi phạm… phẩm giá”.

Vì vậy, không cần thiết đối với những điều không thể chấp nhận như là bằng chứng, hoặc đối với các mối tương quan khách quan của một lời buộc tội. Như tội lỗi ở các nước cộng sản có nguồn gốc từ tổ tiên giai cấp của một bị cáo, vì vậy trong thế giới công bằng chủng tộc mới đầy quả cảm của các tác giả, nó bắt nguồn từ tổ tiên chủng tộc của bị cáo.

Sự hạ thấp cơ bản và thực sự phân biệt chủng tộc của điều này phải là rõ ràng: những người da màu buộc tội không đạt đến mức độc của con người thực sự, bởi vì họ không có khả năng mắc các lỗi của con người như hiểu lầm, phóng đại và nói dối. Họ là những cỗ máy nói sự thật vô tri vô giác mà không có ý thức thực sự.

Không cho phép sự khác biệt trong học thuyết của các tác giả và chính ngôn ngữ phải công bố sự thật của họ: “Nói về phân biệt chủng tộc và chống phân biệt chủng tộc. Nói về đặc quyền của người Da trắng. Nói về văn hóa tối cao của người da trắng. Sử dụng ngôn ngữ này một cách to tiếng và ở nơi công cộng… nếu không có ngôn ngữ chung và can đảm để sử dụng nó, thì sẽ không có hy vọng đạt được tiến bộ”.

Nếu các tác giả đạt được mục đích của họ, người ta sẽ cần đến dũng cảm để không sử dụng những ngôn từ này, chứ đừng nói đến việc từ chối sử dụng chúng.

Trong bất kỳ quần thể đông đảo nào, chắc chắn sẽ có một số kẻ quay cuồng, những kẻ cực đoan, những kẻ cuồng tín và những kẻ độc ác. Nhưng Hiệp hội các trường Cao đẳng Y khoa Hoa Kỳ (American Association of Medical Colleges), nơi có tạp chí đăng bài báo này, có 185.000 bác sĩ và hơn 180 trường cao đẳng y tế trực thuộc tại Mỹ.

Hơn nữa, các tác giả của bài báo không mô tả một viễn cảnh xa vời của họ, mà là những gì họ tuyên bố đã làm tại Trường Y Icahn ở Mount Sinai, New York. cho đến nay, nơi đây là một sự bắt chước tương đối nhạt nhòa của các chế độ toàn trị. Họ mô tả hướng mà họ muốn mọi thứ di chuyển, mà mặc nhiên không để tâm đến hình tướng của những thứ sắp tới.

Thật là nhàm chán khi phải tranh luận chống lại sự nhỏ giọt đáng sợ này. Nhưng nếu không làm như vậy tức là ta đang để cho nó lây lan một cách vô cớ, giống như nấm, qua cả thể chế và tâm trí của nước Mỹ, cho đến khi quá muộn để ngăn chặn nó.

Quan điểm được trình bày trong bài viết này là ý kiến ​​của tác giả và không nhất thiết phản ánh quan điểm của The Epoch Times và NTD Việt Nam

Tác giả bài viết là ông Theodore Dalrymple - một bác sĩ đã nghỉ hưu. Ông hiện đang là biên tập viên cộng tác của Tạp chí Thành phố New York (City Journal of New York) và là tác giả của 30 cuốn sách, trong đó có “Cuộc sống ở tận đáy” (Life at the Bottom). Cuốn sách mới nhất của ông là “Cấm vận và những câu chuyện khác” (Embargo and Other Stories).

Du Miên

Theo Epoch Times tiếng Anh

Thế giới Góc nhìn


BÀI CHỌN LỌC

Tư tưởng Mao Trạch Đông trong Trường Y khoa của Mỹ