Đại Đạo trị quốc (Phần 13): Pháp gia trị quốc

Giúp NTDVN sửa lỗi

Thủ đoạn trị quốc của Đảng Cộng Sản Trung Quốc (ĐCSTQ), đa số có nguồn gốc từ Pháp gia, nó kế thừa bộ phận bại hoại, tà ác nhất của Pháp gia, thành thục áp dụng trong thực tiễn lịch sử, ứng dụng cho ngày nay. Chỉ là, Pháp gia có một quân chủ nắm toàn quyền lực trong thiên hạ, nhưng nó là cả một đảng độc nắm tất cả quyền thế trong thiên hạ.

Xem lại:
Đại Đạo trị quốc (Phần 12): Gương soi đạo đức
Đại Đạo trị quốc (Phần 14): Thuật của Pháp gia

Pháp gia trị quốc chủ trương bá đạo, nhưng bá đạo lại không phải là Pháp gia. Thời Xuân Thu ngũ bá vẫn là dựa vào nhân nghĩa để thu phục thiên hạ mà xưng bá.

Pháp gia chủ yếu thông qua nghiêm hình khốc pháp, lợi ích dẫn dụ, thủ đoạn quyền thế nô dịch bách tính. Những nhân vật đại biểu có Thận Đáo, Thân Bất Hại, Thương Ưởng, Hàn Phi. Trong đó Hàn Phi là người thành đạt nhất, có thể nói là đại biểu chân chính của Pháp gia, ông tổng kết các quan điểm của tiền nhân Thận Đáo, Thân Bất Hại, Thương Ưởng, đồng thời bẻ cong, trộm dùng tư tưởng Đạo Gia của Lão Tử, cuối cùng kiến lập Pháp gia.

Chân dung Hàn Phi, đại biểu chân chính của Pháp Gia (Ảnh: Miền công cộng)

Đoạn trước đã đề cập, tư tưởng Nho gia là bộ phận nhập thế của Đạo gia, tách ra từ đó, tư tưởng Pháp gia cũng có nguồn gốc từ Đạo gia. Chỗ khác biệt là, Khổng Tử giảng “Thuật nhi bất tác”, Nho gia chỉ lấy phần nhập thế của Đạo gia mà tổng kết, tách riêng, nhưng không tiêu tân lập dị, độc sáng tư tưởng, có quan hệ nhất thể với Đạo gia. Nhưng Pháp gia lại trộm dùng tư tưởng Đạo gia, bẻ cong mà làm ra một bộ khác. Do vậy tư tưởng Pháp gia thuộc về tà đạo, ma đạo.

Cổ nhân giảng: Nhân giả kiến nhân, trí giả kiến trí. Cơ điểm của Pháp gia là tà ma, nó là khởi nguồn của học thuyết tà ác trong lịch sử Trung Hoa. Trong cái nhìn của nó, thế giới chỉ có tà ác, không tồn tại thiện lương, không có Thiện trong nhân tính, chỉ có xấu ác của ma quỷ, đem bách tính coi là vật nuôi, nô dịch, kiến lập một xã hội chỉ có chiến tranh và nô dịch, thiết lập nghiêm hình khốc pháp thay thế Thiên Đạo, lấy quân vương thay Trời, đây là cơ sở tư tưởng của Pháp gia.

Chúng ta hãy phân tích mô hình tư tưởng của Pháp gia:

Bất cứ một phương thức trị quốc hoàn thiện nào, đều có cơ chế tuần hoàn riêng của nó, từ đó kiến lập nên một bộ hoàn chỉnh của mô hình trị quốc. Đạo gia trị quốc, là làm cho thiên hạ quy về trong Đạo, dưới tác dụng của cơ chế vận hành hoàn mỹ tự động của Đạo, mà tự nhiên sinh trưởng, đạt tới vô vi nhi trị. Nho gia trị quốc thông qua cơ chế Lễ Nghĩa, mà quy phạm thiên hạ bách tính hành vi cử chỉ, làm nhân loại đạt đến yêu cầu về Đạo Đức, đồng thời thông qua Trung Dung (Trong Đạo ngoài Nho) chế ước, làm Đạo Đức nhân loại luôn lấy Đại Đạo làm hạt nhân, đứng ở vị trí bất bại.

Ngược lại, Pháp gia là phản nhân tính, phản Thiên đạo. Nó phủ định Đạo Đức, làm ra một bộ nghiêm hình khốc pháp, lấy đó làm tiêu chuẩn thay thế Thiên đạo. Thiên đạo sáng tạo ra thiên địa vạn vật, đồng thời duy trì cơ chế hài hòa hoàn mỹ nhất cho sự tồn tại của thiên địa vạn vật, là chân lý bất biến tồn tại vô hình khách quan, thuận theo thì thiện lành, ngược lại thì tự diệt, không gì thoát ra được. Cho nên Đạo Trời không nói, mà người người kính sợ, khắp nơi tôn sùng.

Pháp gia lấy nhân pháp thay cho Thiên Đạo, nhân pháp không phải là chân lý khách quan, chỉ là ý chí cá nhân của kẻ có quyền, cho nên không có sinh mệnh nào tự giác tôn sùng nó, nhân pháp sẽ không được truyền rộng. Để bảo vệ nhân pháp và truyền rộng nó nhằm thay thế Thiên Đạo, đầu tiên pháp gia cần kiến lập “Thế”, lấy “Thế” làm bối cảnh, mượn thế lực của nó, làm nhân pháp được thúc đẩy và chấp hành.

Sau khi Thiên pháp bị phế bỏ, nhân pháp có lực lượng chấp hành cùng thúc đẩy, kẻ lập pháp liền thay thế Thiên pháp, trở thành “Thiên” của chúng dân, thành chúa tể muôn loài, ý chí cá nhân trở thành “Thiên ý”. Như vậy, nó làm đứt mối liên hệ giữa nhân loại và Thần linh, chặt đứt nguồn gốc của Đạo Đức.

Người ta thường nói: "Trên đầu 3 thước có Thần Linh" (Ảnh: Theepochtime)

Để đảm bảo nhân pháp có thể thay thế Thiên Đạo, nhân pháp tất phải khống chế chặt chẽ từng cá nhân. Nhân tính có hai khiếm khuyết lớn: Một là dục vọng, một là sợ hãi. Dục vọng tức những thứ yêu thích, sợ hãi tức những thứ chán ghét, khống chế chắc yêu thích, chán ghét của nhân loại, thì dễ dàng thao khống nhân loại như điều khiển con rối. Pháp gia thông qua ban thưởng, quyền thế, địa vị, lợi ích mà dụ dỗ dục vọng của con người; thông qua hình phạt, tức khốc hình, giết chóc làm con người sợ hãi, lấy hai loại quyền bính này mà thao khống thiên hạ bách tính.

Nhưng hai khiếm khuyết lớn này của con người có một khắc tinh, đó chính là Đạo Đức, duy chỉ có Đạo Đức mới khắc chế được chúng. Cho nên trước khi thi hành nhân pháp, đầu tiên phải phế trừ Đạo Đức nhân loại, như vậy mới có thể khống chế chặt từng cá nhân. Nó thông qua việc phủ định nhân nghĩa, làm điên đảo tiêu chuẩn thiện ác thị phi, vu cáo Thánh hiền để đạt mục đích phá hoại Đạo Đức nhân loại. Khi không còn Đạo Đức ước thúc, sự khiếm khuyết của nhân tính được bộc lộ hết, dưới sự thao khống của Pháp gia không ngừng phóng đại, cuối cùng làm nhân tính bị hủy diệt, thành cầm thú đội lốt người, thành ma quỷ.

Ngoài ra, Pháp gia còn một mực bảo chứng lực chấp hành tuyệt đối của nhân pháp, lạnh lùng vô tình, thưởng phạt tất tín, có uy lực không thể nghi ngờ, như vậy mới làm cho con người run sợ mà phục tùng hơn cả Thiên Đạo.

Sau khi nhân pháp chế định xong, nó chỉ là một tờ giấy, phải mượn lực cường đại của “Thế” mà có được sự chấp hành và phổ biến, từ đó nhân pháp mới có uy lực, mới làm dân chúng sợ hãi phục tùng. Khi thế đủ lớn, nhân pháp cũng đủ lớn, chúng sẽ hợp nhất, cùng nhau lớn mạnh. Pháp gia thông qua các thủ đoạn làm quyền lực trong thiên hạ đều tập trung về tay quân vương, để quân vương nắm toàn bộ tồn vong sinh tử của tất cả các sinh mệnh, lấy quân vương thay cho “Trời”. Như vậy quân vương và nhân pháp hợp nhất, nhân pháp nhờ thế của quân vương mà có cường lực chấp hành, thúc đẩy trong thiên hạ, quân vương thì mượn nhân pháp khống chế thiên hạ bách tính, lực lượng tích tụ ngày càng mạnh, cuối cùng nhân pháp là quân vương, quân vương là nhân pháp.

Đạo gia tuân theo Thiên Đạo, thành tựu thiên địa vạn vật, đồng thời duy trì một cơ chế hoàn thiện cho thiên địa vạn vật tồn tại khách quan, với chuẩn tắc duy nhất, do vậy thời trước nhà Tần, Đạo cũng được gọi là “Thái nhất”.

Pháp gia, để nhân pháp thay thế Thiên Đạo, nên cũng nhất định làm nhân pháp trở thành chuẩn tắc duy nhất của thiên hạ bách tính, cho nên không bao giờ cho phép xuất hiện hai nhân vật cùng nắm giữ nhân pháp, tất cả quyền lực trong thiên hạ nhất định phải được tập hợp trong tay một người duy nhất, đây là điểm cơ bản.

Sau khi nhân pháp hoàn toàn thay thế Thiên Đạo, sẽ phá hủy điểm cân bằng Đạo Đức nhân loại, phá vỡ tiêu chuẩn đo lường thiện ác tốt xấu của nhân loại, đồng thời lấy nhân pháp làm điểm cân bằng Đạo Đức, cùng tiêu chuẩn đúng sai, để kiến lập nên một xã hội biến dị, lấy người thay Trời. Như vậy dẫn đến kết quả trực tiếp là Đạo Đức nhân loại bị phá hủy triệt để, dẫn đến Thiên tượng âm dương đảo chiều.

Đại Đạo trị quốc phần 11: Âm dương đảo chiều | NTD Việt Nam (Tân Đường Nhân)
Biểu hiện của loại Thiên tượng này ở thế gian là: tiêu chuẩn thị, phi; thiện, ác của nhân loại bị đảo ngược - Đem tốt biến thành xấu, xấu cho là tốt; Tà cho là Chính, Chính cho là Tà; đúng nói là sai, sai nói thành đúng; đẹp cho là xấu, xấu xem là đẹp; Chân cho là Giả, Giả coi là Chân… (Ảnh: tổng hợp)

Pháp gia hoàn toàn là trộm dùng tư tưởng của Đạo gia, nhưng nó triệt để bẻ cong, điên đảo tư tưởng của Đạo gia. Thiên Đạo là hạch tâm cơ chế trị quốc của Đạo gia; nhân pháp là hạch tâm cơ chế trị quốc của Pháp gia. Đạo gia trị quốc mục đích cuối cùng là làm thiên hạ hồi quy về Thiên Đạo, dưới tác dụng của cơ chế tự động vận hành hoàn mỹ, tự nhiên mà thành, đạt tới vô vi nhi trị; Mục đích trị quốc cuối cùng của Pháp gia, là lấy nhân pháp thay cho Thiên Đạo, trở thành pháp tắc duy nhất của thiên hạ, đồng thời dưới tác dụng của thế lực, làm thiên hạ hoàn toàn khuất phục theo nhân pháp, dưới khống chế của nhân pháp cũng đạt tới cái gọi là “Vô vi nhi trị”.

Vô vi nhi trị của Đạo gia, là thoát bỏ tất cả những thủ đoạn can nhiễu từ bên ngoài, làm thiên hạ ở trong Đạo mà tự động đạt tới trạng thái hài hòa hoàn mỹ nhất, vạn vật cùng sinh cùng tồn tự nhiên, đạt tới hạnh phúc mỹ mãn.

Vô vi nhi trị của Pháp gia, hoàn toàn dựa vào thủ đoạn của con người, lấy nhân pháp thay Thiên Đạo, thông qua phá hủy Đạo Đức , thao túng dục vọng nhân loại mà đạt mục đích khống chế nhân loại, từ đó kiến lập quân chủ chuyên quyền, tập trung quyền lực cao độ, đem thiên hạ bách tính làm công cụ nô dịch hoặc chiến tranh.

Đạo gia trị quốc là để quay về, thông qua không ngừng tiêu giảm tư tâm dục vọng của bách tính, thanh trừ tạp nhiễm hậu thiên, làm thiên hạ trở về trạng thái tiên thiên thuần chân vô tà, mà không dùng bất kỳ thủ đoạn cưỡng chế nào của con người, hoàn toàn thuận theo bản tính tiên thiên của sinh mệnh, mượn lực lượng tự nhiên của Thiên Đạo mà đạt được. Phương hướng trị quốc của Pháp gia là hoàn toàn ngược lại với Đạo gia, nó hoàn toàn dựa vào thủ đoạn cường quyền, bạo lực, quyền thuật cùng lợi ích dẫn dụ, thông qua khuếch đại, phóng túng ma tính cùng dục vọng của nhân loại, mà đạt mục đích thao khống hoàn toàn nhân loại.

Do cơ điểm của Pháp gia là cực đoan và tà ác, nên nó hoàn toàn không có trí huệ, cho dù tư tưởng của nó sao chép của Đạo gia, nhưng ngay tầng vỏ ngoài nó cũng không đạt tới, mà hoàn toàn là bẻ cong, đi ngược với Đạo gia.

Giống như chúng ta so sánh thế này: Nếu Đạo gia là đứa trẻ con thuần chân vô tà, lê la chơi nghịch khắp nơi; thì pháp gia là kẻ thành niên thân đầy thú dục, la cà chốn tà dâm, đem nhân gian ngụp lặn cùng đám cầm thú.

Pháp gia giống như kẻ thành niên thân đầy thú dục, la cà chốn tà dâm, đem nhân gian ngụp lặn cùng đám cầm thú. (Ảnh: Miền công cộng)

Thủ đoạn trị quốc của Đảng Cộng Sản Trung Quốc (ĐCSTQ), đa số có nguồn gốc từ Pháp gia, nó kế thừa bộ phận bại hoại, tà ác nhất của Pháp gia, thành thục áp dụng trong thực tiễn lịch sử, ứng dụng cho ngày nay. Chỉ là, Pháp gia có một quân chủ nắm toàn quyền lực trong thiên hạ, nhưng nó là cả một đảng độc nắm tất cả quyền thế trong thiên hạ. Pháp gia lấy nhân pháp thay thế Thiên Đạo, thay thế tiêu chuẩn Đạo Đức của nhân loại; ĐCSTQ trực tiếp lấy vô Thần luận diệt tuyệt tín ngưỡng của nhân loại đối với Thần linh, lấy “Lý luận ĐCS” thay thế Thiên Đạo, lấy đảng tính thay cho nhân tính, làm tiêu chuẩn cho Đạo Đức nhân loại. Cơ điểm của Pháp gia là ác tính và ma tính; cơ điểm của ĐCSTQ là cừu hận và đấu tranh. Chúng thông qua trò chơi quyền lực, thủ đoạn, tạo ra sợ hãi, dùng dục vọng thao túng khống chế, nô dịch thiên hạ bách tính, khống chế từng cá nhân.

Pháp gia như là đồ độc, do nó trực tiếp thao khống sợ hãi và dục vọng của nhân loại, nên nó tạo hiệu quả tức thì. Những đặc điểm này, làm Pháp gia khởi tác dụng như thuốc độc, thuốc kích thích, uống vào rồi làm tinh thần người ta bị kích phát phấn chấn cực độ, sinh ra lực bạo phát siêu thường, nhưng sau đó thì tổn hại đối với tinh thần và thể xác là không thể đo đếm được. Pháp gia có thể tăng sức mạnh quốc gia trong thời gian ngắn, nhưng cuối cùng sẽ hủy diệt tất cả.

Do vậy mà trong lịch sử, trừ triều Tần trọng dụng Pháp gia ra, các thời sau đều không trọng dụng Pháp gia, đều dùng mô hình trị quốc trong Đạo ngoài Nho, lấy Thiên Đạo làm hạch tâm, đây cũng là huyết mạch chính trong văn hóa Thần truyền của dân tộc Trung Hoa, là cái gốc của dân tộc. Ngay việc dùng Pháp gia của triều Tần, cũng không dùng toàn bộ, mà chỉ lấy một bộ phận, dùng đồng thời với các phương thức trị quốc khác. Tần Thủy Hoàng thực ra là một người tu Đạo, là tuân theo Thiên Đạo, vào một thời điểm đặc thù mà mượn dùng Pháp gia.

Theo Lý Đạo Chân - Visiontimes
Thái Bình biên dịch



BÀI CHỌN LỌC

Đại Đạo trị quốc (Phần 13): Pháp gia trị quốc