Kỳ lạ: Âm tào địa phủ có một bức câu đối dành cho con người thế gian

Giúp NTDVN sửa lỗi

Dưới âm tào địa phủ có một câu đối, ý nghĩa rất sâu xa, là lời nhắc nhở từ bi của Thần linh dành cho con người thế gian. Mỗi chúng ta trong đời ít nhất hãy đọc nó một lần để tự răn mình.

"Thiên lý, lương tâm" là do Thần công nhận, con người dựa theo Thiên lý và lương tâm mà làm việc, chính là đồng hành cùng với Thần, vì vậy đương nhiên có thể được Thần Phật bảo hộ, được Thần Phật ban cho phúc báo. Vi phạm Thiên lý và lương tâm, chính là rời bỏ Thần Phật mà đi, điều nhận được chỉ có thể là ác báo.

Vào cuối thời Minh đầu thời Thanh sơ có một nhà lý học, nhà giáo dục nổi tiếng tên là Chu Bách Lư (Chu Bá Lư, tên thật là Chu Dụng Thuần). Ông cả đời tốt đạo hành thiện, phẩm hạnh đoan chính, cả cuộc đời không xâm lấn một người, không lừa gạt một câu. Bản gia huấn trứ danh "Chu Tử trị gia cách ngôn" chính là do ông viết. Mọi người đều rất khâm phục tôn kính nhân phẩm của ông, Thần linh niệm tình ông làm người chính trực, có mấy lần mời xuống Âm Ti làm quan tra khảo.

Một lần, Chu Bách Lư mông lung thiếp đi, thấy có rất nhiều người tới đón tiếp ông, đi tới một cái nha môn lớn, ông nhìn lại mình đã thấy bản thân đi giày quan mặc bào phục, rồi lên thăng tọa. Lúc này nhìn thấy một tội hồn đi tới, hóa ra là một vị đồng hương, biết người này nguyên lai từng tôn kính Thần Phật, lễ tụng qua kinh văn, nhưng mà về sau bỏ thiện theo ác, tạo nghiệp rất nhiều, theo luật âm phủ chú định chuyển sinh đầu thai làm chó, biến thành súc vật.

Chu Bách Lư nhìn thấy vậy, cảm thấy không đành lòng. Ông bèn hỏi: "Ngươi từng học kinh điển, còn nhớ rõ không?". Chỉ cần hắn nhớ kỹ, chính bản tâm không xấu, có thể vãn hồi.

Người kia đáp: "Hoàn toàn không còn nhớ rõ".

Chu Bách Lư lại viết tay một một chữ "Phật" rồi nhìn hắn hỏi: "Ngươi còn nhận ra chữ này không?".

Người kia đáp: "Tôi không biết".

Chu Bách Lư lại nói: "Ngươi từng chăm chỉ tụng kinh điển, chẳng lẽ cũng quên sao?".

Người kia đáp: "Không nhớ".

Chu Bách Lư đành phải gọi tả hữu đem bộ da chó choàng lên người hắn, chỉ thấy người kia lăn một vòng, rồi biến thành hình chó, lắc đầu vẫy đuôi mà đi.

Chu Bách Lư sau khi tỉnh dậy trong lòng cảm thấy rất âu sầu. Trời vừa sáng, ông cho người đến nhà vị đồng hương kia nghe ngóng, quả nhiên người kia đêm qua đã bị bệnh mà chết. Vì vậy ông thở dài không thôi.

Lại có sáng sớm nọ, Chu Bách Lư tỉnh dậy liền nói "đáng thương cho ông X!", cảm thấy xót thương cho một người quen biết. Học trò của ông hỏi: "Người này hiện tại đang làm quan ở một nơi nào đó, nghe nói địa phương anh ta gặp nạn mất mùa, anh ta nhờ tham gia cứu đói mà kiếm lợi được rất nhiều tiền, nay đang rất đắc ý, vì sao thầy còn nói ông ta đáng thương?"

Chu Bách Lư nói: "Chính vì chuyện này, không lâu sau sẽ có họa diệt môn".

Người học trò hỏi: "Làm sao đến mức ấy?"

Chu Bách Lư nói: "Trò hãy nghĩ xem, bách tính gặp nạn, lưu lạc khốn khó. Triều đình phát gạo cứu tế, nếu quan nha thật tâm thừa hành, một nhà được lĩnh 1- 2 đấu gạo, kéo dài 3-5 ngày như thế, cũng không đến nỗi chết đói. Nhưng nay viên quan kia chính là dối lòng lừa mình, chỉ lo bản thân, cho nên phát 2 đấu gạo thì cắt xén một đấu, một thạch gạo thì giữ lại 5 đấu, hơn nữa lập xưởng bán cháo, bức bách nhà giàu quyên gạo quyên tiền nhưng lại tính tiền quan. Cháo được nấu bằng nước pha nước vôi, lại hạn định một người một bát, đến trễ thì không được mua, nhiều người đến mà phải chịu đói, làm cho người chết vô số. Quan phủ thờ ơ, chỉ mong người chết nhiều, người ăn ít, thì có thể dư được mấy gánh gạo, kiếm mấy vạn tiền. Cái tội nghiệt này làm sao không nghiêm trọng cho được?

Hôm qua ta mộng thấy một hồ sơ vụ án, quan cõi âm gọi ta phán định, tấu lên Thiên Tào. Ta xem hồ sơ, thì chính là vụ án viên quan trộm gạo cứu tế. Tội nặng hay nhẹ, chiếu theo hắn trộm nhiều ít mà quyết định. Nhẹ thì đột tử, nặng thì diệt môn, giáng xuống địa ngục, chuyển thế làm trâu ngựa, làm lợn chó. Nay tội này chính là phạm cực nặng, ngay cả thân cận phụ tá của ông ta, tội cũng không được tha. Không lâu nữa sẽ phải đền tội, khiến ta không khỏi thở dài.

Địa Phủ có bức câu đối, vế trên viết "Dương gian tam thế, thương thiên hại lý giai do nhĩ" (Dương gian tam thế, thương thiên hại lí đều do ngươi), vế dưới viết "Âm tào địa phủ, cổ vãng kim lai phóng quá thùy" (Âm tào địa phủ, từ xưa đến nay không bỏ qua ai), bức hoành phi là "Ngươi đã tới". Ta sợ rằng người đó sẽ có tin chẳng lành đến".

Quả nhiên sau khoảng hơn một tháng, có tin nói rằng nhà vị quan lại kia cả nhà nhiễm bệnh dịch, cha con bốn - năm người, chưa đến mấy ngày đều lần lượt mà chết. Người học trò vô cùng kinh ngạc, cảm thán rằng Chu Bách Lư quả nhiên không nói sai một chút nào.

Rời bỏ Thiên lý và lương tâm để làm việc, dẫu có phúc phận cũng sẽ bị tước bỏ đi phúc phận, đồng thời còn gặp hiện thế báo ứng, hơn nữa còn có Địa Ngục, Ác báo đang chờ.

Vì vậy, chỉ có giữ gìn phẩm hạnh đạo đức, lương tri quay về với Thiên lý, đây mới là lựa chọn sáng suốt nhất để có một tương lai tốt đẹp.

Lý Tuệ
Theo Secretchina



BÀI CHỌN LỌC

Kỳ lạ: Âm tào địa phủ có một bức câu đối dành cho con người thế gian