Nhà ngoại cảm nổi tiếng "Đối thoại với Thiên Đường" (P4): Linh hồn nói với tôi...

Giúp NTDVN sửa lỗi

James Van Praagh là nhà ngoại cảm nổi tiếng thế giới, ông được coi là một trong số ít những nhà ngoại cảm trên thế giới có thể giao tiếp với người chết. Cuốn sách ‘Đối thoại với Thiên đường’ (Talking to Heaven) của ông cũng được nhiều chuyên gia đánh giá cao là cuốn sách bán chạy nhất.

Xem Phần 1, Phần 2, Phần 3

Ông James Van Praagh sinh tại New York vào ngày 23 tháng 8 năm 1958. Ông là một nhà văn, nhà sản xuất và nhân vật truyền hình người Mỹ. Là một nhà ngoại cảm nổi tiếng thế giới, ông được biết đến với việc truyền tải thông tin và đối thoại giữa thế giới vật chất và tâm linh. Ông tự mô tả mình là một người có khả năng nhìn sâu và giao tiếp với các linh hồn.

Ông đã viết nhiều cuốn sách, bao gồm cuốn sách bán chạy nhất của Thời báo New York Times ‘Đến thiên đường’, ‘Nói chuyện với Thiên đường’ (Talking to Heaven), ‘Sống chung với người chết’ (Living with the Dead) v.v..

Thông qua những buổi gọi hồn, ông James giúp mọi người giao tiếp với những người thân yêu đã qua đời của họ. Ông đã mở ra một thế giới khác và nhìn thấy được sự tiếp tục của sinh mệnh trong các không gian khác.

Hoàn toàn ngoài sức tưởng tượng của bạn

Bạo lực là cách chết thảm khốc nhất, và nó có tác động mạnh nhất tới thể chất và tinh thần đối với người còn sống. Khi tôi viết cuốn sách này, tôi đã hồi tưởng lại những buổi gọi hồn tôi từng tổ chức trong đời và chọn ra những trường hợp tiêu biểu nhất khiến tôi rất lâu không thể quên được.

Một cặp vợ chồng đã tự hủy hoại cuộc sống của mình sau cái chết của con trai họ. Cái chết của cậu con trai mang đến nhiều vấn đề không lời giải. Linh hồn của người con trai này vô cùng mong muốn có cơ hội liên lạc với cha mẹ mình và giải quyết những tranh cãi của họ liên quan tới vấn đề sinh tử của anh. Khi kết thúc buổi gọi hồn, không chỉ bố mẹ anh thở phào nhẹ nhõm mà chính linh hồn anh cũng được an nghỉ.

Aaron và Sandra được một người bạn giới thiệu đến với tôi. Trên khuôn mặt của họ biểu lộ vẻ rất hoài nghi, và họ dường như xem thường những việc như gọi hồn. Tôi giới thiệu bản thân với họ, nói với họ cách tôi nhận được thông tin, những gì họ sẽ được nghe và không được nghe. Họ lắng nghe và dường như có chút hiểu rằng bất kỳ điều gì cũng có thể xảy ra. Linh hồn đầu tiên tôi chọn trong phòng là mẹ của Sandra.

Tôi nói: “Sandra, mẹ của cô đang ở đây. Bà ấy rất gần cô, và muốn cô cẩn thận với những con dao trong bếp”.

“Trời đất!” Sandra thốt lên: “Hôm qua khi mài con dao, tôi suýt nữa cắt vào tay. Bà đang nhìn tôi phải không?”.

Tôi nói: “Nhất định là mẹ của cô. Lúc đó tôi không ở trong bếp của cô”.

Sandra mỉm cười, và mẹ cô ấy tiếp tục yêu cầu tôi gửi thông điệp tới cô ấy: “Mẹ cô nói rằng bà ấy thích chiếc ghế dựa mới mua”.

“Đúng vậy, chúng tôi chỉ mới mua nó ở cửa hàng bách hóa vài ngày trước. Khi còn sống, mẹ tôi thích ngồi ngoài hiên”. “Bà rất hài hước. Bà nói rằng, bà ngồi đó để chờ chết”.

Linh hồn nói ra kẻ giết người thực sự

Đột nhiên, một linh hồn khác tới quấy rầy tôi, giọng nói của anh lớn đến mức tôi không thể không nghe.

Tôi nói với linh hồn đó: “Vâng, tôi nghe thấy anh rồi”.

“Có một người khác đi cùng mẹ cô, Sandra. Đó là một người đàn ông trẻ tuổi, anh ấy đột ngột qua đời, và mẹ cô nói rằng cô muốn hỏi về chuyện của anh ấy”.

Đôi mắt của cặp vợ chồng lập tức ngấn lệ, và tôi tiếp tục: “Cô có biết Steven không?”.

Mặt họ tái đi và bắt đầu khóc. Họ thừa nhận rằng Steven là con trai của họ, và đó là lý do thực sự họ đến đây. Tôi tiếp tục nói: “Steven rất xúc động và không thể an nghỉ được. Anh ấy đã luôn cố gắng liên lạc với cô. Có phải anh ấy đã ra đi được gần hai năm không?”. “Ồ, anh ấy nói cái chết của anh ấy thực sự hủy hoại vợ chồng cô. Anh ấy thấy rất hối hận về cái chết của mình và muốn sửa chữa điều gì đó. Tôi không biết anh ấy đã nói gì. Vợ chồng cô có hiểu không?”.

Aaron nói: “Vâng, chúng tôi hiểu. Steven có nói gì nữa không?”

“Này! Anh ấy mang lại cho tôi cảm giác đốt cháy. Tôi nghĩ đầu mình như bị xé ra thành nhiều mảnh. Xin lỗi, đây là cảm giác cậu ấy đem tới cho tôi. Có phải cậu bị bắn chết?”.

“Đúng vậy!”

“Anh ấy nói ông bà tìm thấy cậu ấy trong phòng ngủ”. Họ đều đang lau nước mắt.

“Tôi rất tiếc khi truyền đạt thông tin như vậy, nhưng tôi tin rằng con trai ông bà đã sử dụng ma túy, hoặc ít nhất là thử ma túy”.

“Đúng vậy, chúng tôi cũng đã phát hiện ra”, Sandra nói.

“Con trai của ông bà rất khỏe mạnh, cậu ấy đang hét lên ‘Tất cả đều là Ronnie’. Ronnie là ai?”

“Ronnie là một người bạn của con tôi”. Lời nhắn đó của tôi đã thay đổi bầu không khí ban đầu trong căn phòng, không chỉ đối với họ, mà còn đối với cả chính tôi.

“Đồng hồ của anh ấy. Anh ấy nói rằng anh ấy có một chiếc đồng hồ bằng vàng”.

Aaron nói: “Chúng tôi không thể tìm thấy chiếc đồng hồ đó. Sau khi Steven chết, chúng tôi đã tìm kiếm khắp nơi và vẫn không tìm thấy nó”.

“Con trai ông bà đã đem nó đưa cho Ronnie để trả tiền. Ronnie rất không vui. Có phải anh ấy đã đánh nhau trước khi chết không?”.

“Không”, hai vợ chồng trả lời.

“Steven đang hét lên ‘Tôi không tự tử, chính là Ronnie gây ra. Chính là Ronnie đã giết tôi chứ không phải tôi tự tử’”.

Căn phòng chợt im lặng như tờ. Không ai tin vào những gì vừa nghe được, và rất ít linh hồn nói ra tên của kẻ sát nhân. Trong trường hợp này, Steven muốn công lý. Tôi ngồi lại và muốn giữ bình tĩnh trước khi tiếp tục.

“Steven đã nói về tự sát. Có phải anh ấy bị xác định là tự sát không?”.

Hai vợ chồng thừa nhận.

“Con trai của ông bà muốn nói với ông bà rằng đó không phải là tự tử. Anh ấy không làm vậy. Cảnh sát có hỏi về việc của anh ấy không?”

Không. Chúng tôi đều cho rằng Steven hút ma túy rồi tự sát, họ phát hiện ra trong cơ thể Steven có ma túy”, Sandra nói.

“Tôi khá chắc chắn rằng con trai của ông bà đang đánh nhau với Ronnie vào lúc đó. Ronnie đã đòi tiền và ma túy. Aaron, anh có một khẩu súng lục nhỏ phải không? Đúng, Steven đã dùng nó, anh ấy nói tìm thấy nó ở dưới cùng của ngăn kéo phải không?”

“Ôi trời! Làm sao anh biết được? Không sai! Đúng như thế”.

“Ông bà có biết Ronnie có hồ sơ xấu ở sở cảnh sát không?”.

“Tôi không biết. Hẳn là không có chuyện đó”, Sandra nói.

“Con trai ông bà tiếp tục nói rằng có một cuộc ẩu đả. Steven nợ Ronnie tiền. Lúc đó anh chàng này đang la hét, anh ta uống loại thuốc nào đó vô cùng phấn khích, tôi đang nói về Ronnie. Nghe này, Steven muốn tôi nhìn một cái gara để xe nào đó bằng gạch với cánh cửa màu trắng và ba cửa sổ, anh ấy mở nó ra và đi đến bức tường phía trái bên trong đó”.

“Chúng tôi không có nhà để xe. Điều này có nghĩa là gì?”

“Tôi không biết. Xin hãy tiếp tục lắng nghe, có thể sẽ có ý gì đó ở phía sau. Con trai của ông bà rất vui khi có thể nói với ông bà những chuyện này. Anh ấy nói rằng một một ngày nào đó ông bà sẽ hiểu. Hãy bắt Ronnie! Anh ấy đã đề cập đến một cái tên. Sharon hay Shirley?”

Aaron nói: “Đó là chị gái của Steven”.

“Có phải cô ấy vừa mới sinh con không?”

“Không.”

“À, tôi không biết điều này có nghĩa là gì, ông bà hãy ghi nhớ, để xem nó có ý nghĩa gì trong tương lai không. Mẹ cô lại tới và muốn chúng ta giúp Steven. Anh ấy đều ổn”.

“Cảm ơn anh”.

“Bà ấy còn nói với tôi làm thế nào để giúp Sandra gọt khoai tây.”

Sandra đáp lời: “Hôm qua tôi đã nấu súp khoai tây. Đó là công thức của mẹ tôi, và tôi đã nghĩ đến bà vào lúc đó”.

“Bà nói rằng gọt vỏ thì không đẹp, nhưng món súp thì khá ngon”. Họ nghe xong và tất cả đều cười.

Buổi gọi hồn đó kéo dài khá lâu. Steven kể về đám tang của mình, anh hy vọng cha mẹ mình không nên chịu đựng đau khổ như thế. Toàn bộ buổi gọi hồn cuối cùng cũng kết thúc, và chúng tôi tạm biệt nhau. Vợ chồng họ thừa nhận rằng họ đã thực sự được tiếp xúc với con trai mình, và họ cho biết khi trở về nhà sẽ nghe lại đoạn băng ghi âm để xem có thể tìm ra manh mối nào không.

Vài tháng sau, Sandra gọi cho tôi, cô ấy nói rằng gia đình cô ấy muốn cảm ơn tôi vì đã giúp đỡ họ rất nhiều và nói với tôi nhiều điều sau này đã được xác thực.

Họ đã gọi điện cho cảnh sát và một thám tử biết về cái chết của con trai họ. Thám tử bắt đầu điều tra Ronnie. Khi đến nhà Ronnie, anh tìm thấy một gara bằng gạch với ba cửa sổ. Trên bức tường bên trái trong gara, anh đã tìm thấy heroin, ma túy và một chiếc đồng hồ vàng của Steven, và các thám tử đã giam giữ Ronnie.

Sau khi bị cảnh sát thẩm vấn, Ronnie cuối cùng cũng thừa nhận rằng anh ta và Steven đã có một vụ mua bán ma túy, và số tiền Steven nợ anh ta vẫn chưa được hoàn trả. Steven đã lấy đồng hồ vàng để trả nợ, và Steven đã rút khẩu súng lục của cha mình để tự vệ. Khi Steven nói rằng anh không có tiền, Ronnie đã lấy súng quay lại và bắn vào đầu Steven. Ronnie thừa nhận rằng anh ta đã uống thuốc kích thích vào thời điểm đó và bị đưa đi xét xử. Hiện Ronnie bị giam chung thân trong một nhà tù tiểu bang.

Minh An

Theo Secretchina

(Còn tiếp)



BÀI CHỌN LỌC

Nhà ngoại cảm nổi tiếng "Đối thoại với Thiên Đường" (P4): Linh hồn nói với tôi...