Sự thật đằng sau ngôi nhà ma ám ở Anh

Giúp NTDVN sửa lỗi

Khi gia chủ vừa nhìn thấy người phụ nữ mua nhà, thì sắc mặt tái nhợt, mắt mở to và kinh ngạc hét lên: “A, cô chính là hồn ma đó!”

Bán ngôi nhà ma ám

Vào năm 1978, nhà văn người Anh Stuart Holroyd đã xuất bản cuốn sách có tên “Những bí ẩn của nội tâm” (Mysteries of the Inner Self), trong đó ghi lại một câu chuyện về “ngôi nhà ma ám” có thật, và khá thú vị.

Nhà văn người Anh Stuart Holroyd. (Ảnh chụp màn hình)

Một người phụ nữ sống ở Ireland thường có hiện tượng linh hồn rời thể xác. Không có thể xác, linh hồn không bị thời gian và không gian ràng buộc, có thể tùy ý đi đến nhiều nơi. Nhiều khi chính cô ấy cũng không biết mình đang ở đâu.

Một lần, sau khi linh hồn của người phụ nữ rời khỏi cơ thể, cô ấy nhìn thấy một ngôi nhà. Và ngôi nhà này, dù về thiết kế bên ngoài, trang trí bên trong hay vị trí đều phù hợp với ý thích của cô. Cô nghĩ: “Ồ, mình chỉ muốn được sống ở đây.” Sau đó, người phụ nữ này đã nhiều lần đến ngôi nhà mỗi khi hồn lìa cơ thể, cô ấy thực sự thích nó. Nhưng chính cô cũng không biết căn nhà này ở đâu.

Nghe đến đây, một số người có thể nói rằng có thật là cô ấy có thể hồn rời khỏi xác không? Hay chỉ là nằm mơ giữa ban ngày, và xuất hiện chứng hoang tưởng chăng?

Đừng vội, câu chuyện chỉ mới được kể một nửa. Nhiều năm sau, người phụ nữ này cùng chồng chuyển từ Ireland đến London. Khi đến một nơi ở mới, điều đầu tiên là gì? Tất nhiên, chỉ cần tìm một căn nhà để an cư lạc nghiệp. Vì vậy, người phụ nữ bắt đầu tìm kiếm quảng cáo mua nhà trên báo.

Một hôm, cô thấy một quảng cáo bán nhà rất đúng với mong muốn của mình, và điều quan trọng nhất là giá bán rất rẻ nên vợ chồng cô liền liên hệ với công ty bất động sản để xem nhà. Trước khi vào nhà, cô ấy ngạc nhiên phát hiện đây là ngôi nhà mình đã thấy khi hồn lìa khỏi xác? Nó đang được giảm giá, và rất rẻ nữa, thật tốt biết mấy. Trong quá trình trao đổi cụ thể với bên môi giới, cô được biết nguyên nhân bán rẻ như vậy là do căn nhà bị ma ám.

Gia chủ thường xuyên nhìn thấy những hồn ma lảng vảng trong nhà khiến họ sợ hãi cả ngày và không thể chịu đựng nổi nữa, nên quyết định bán gấp. Hiếm khi gặp được căn nhà mơ ước, lần này lỡ rồi chắc không còn cơ hội nữa, suy nghĩ một chút thì cô ấy quyết tâm mua cho bằng được.

Sau đó bước tiếp theo là yêu cầu chủ nhà đến trao đổi cụ thể về hợp đồng. Nghe tin có người đi mua ngôi nhà ma, gia chủ mừng lắm nên đã sớm hẹn gặp. Tuy nhiên, khi gia chủ vừa nhìn thấy người phụ nữ này, thì sắc mặt tái nhợt, mắt mở to và kinh ngạc hét lên: “A, cô chính là hồn ma đó!”

Ở đây phải nói là chủ nhân của ngôi nhà ma chỉ cần nhìn thoáng qua cũng có thể nhận ra cô, hình như cô ấy đã đến đây nhiều lần rồi. Cuối cùng thì ngôi nhà đã được giao dịch như thế nào thì tác giả không viết trong sách. Tuy nhiên, tối thiểu thì ví dụ này cho mọi người biết rằng trải nghiệm linh hồn rời khỏi cơ thể là có thật, không phải là ảo giác của đại não.

Ai đã gửi thông báo?

Và có khá nhiều trường hợp tương tự. Tác giả của “Closer to the light”, ông Melvin Morse, MD, Đại học George Washington, và ông Paul Perry, cựu Tổng biên tập của tờ “Sức khỏe Hoa Kỳ” ​​đã ghi lại một trường hợp kỳ lạ như vậy.

Ông Melvin Morse, MD, Đại học George Washington (bên trái), Ông Paul Perry, cựu Tổng biên tập của tờ “Sức khỏe Hoa Kỳ” (bên phải) (Ảnh: tổng hợp)

Bà Olga Gearhardt, sống ở San Diego, California, bị nhiễm một loại virus nghiêm trọng khi 63 tuổi, gây tổn thương lớn cho cơ tim. Tình hình của bà Olga rất nguy cấp, tên của bà được liệt kê trong danh sách chờ ghép tim của Trung tâm Y tế Đại học California, chờ tìm người cho tim phù hợp để ghép.

Vài tháng sau, bà Olga nhận được cuộc gọi từ bác sĩ, nói rằng đã tìm được quả tim phù hợp và yêu cầu bà đến bệnh viện để phẫu thuật càng sớm càng tốt. Đặt điện thoại của bác sĩ xuống, bà Olga gọi cho tất cả họ hàng trừ con rể của mình, mọi người vội vã đến bệnh viện. Sở dĩ bà không gọi cho con rể vì anh ấy không thích bệnh viện nên ở khá xa, cách đó khoảng 48 km.

Ca phẫu thuật cấy ghép diễn ra tốt đẹp nhưng đến 2h15 phút sáng, trái tim mới của bà Olga đột ngột ngừng đập. Sau hơn 3 giờ làm việc cật lực, cuối cùng các bác sĩ cũng cứu được bà Olga sống lại. Người thân của bà Olga không biết gì về toàn bộ quá trình giải cứu. Đến 6h sáng, khi tim của Olga đã hoạt động bình thường, bác sĩ mới báo tin vui cho gia đình.

Con gái của bà Olga lập tức gọi điện cho chồng để báo tin vui. Bất ngờ, bên kia điện thoại, con rể bà tỏ ra khá bình thản. Anh nói: “Anh biết mẹ vẫn ổn. Mẹ đã tự nói với anh rồi”.

Gì cơ? Con gái của bà Olga ngạc nhiên, mẹ cô vừa được đẩy ra khỏi phòng mổ và vẫn còn hôn mê, làm sao bà có thể tự đi đến đó thông báo chứ? Con rể của bà Olga giải thích rằng anh đang ngủ thì bất ngờ tỉnh dậy và thấy mẹ vợ đang đứng dưới chân giường. Suy nghĩ đầu tiên của anh lúc đó là, ca phẫu thuật có bị hủy bỏ không? Vì vậy, anh ấy hỏi mẹ vợ Olga rằng bà cảm thấy thế nào?

Bà Olga trả lời: “Mẹ không sao, mẹ sẽ sớm ổn thôi.” Nói xong, bà Olga biến mất. Lúc này, con rể mới tỉnh, chỉ mới hơn nửa đêm, anh tự hỏi mình đang mơ hay thật? Anh nhìn đồng hồ, 2:15 sáng. Vì vậy, anh đã cầm bút viết lại khoảng thời gian này cùng những gì đã nói với mẹ vợ Olga, rồi tiếp tục đi ngủ.

Điều này nghe có vẻ kỳ lạ, và bên phía bệnh viện còn kỳ lạ hơn thế. Sau khi tỉnh dậy, câu đầu tiên mà bà Olga hỏi là: “Các con có thấy mẹ để lại tin nhắn không?”

Nhìn những người thân đang ngơ ngác, bà Olga bắt đầu kể cho họ nghe về trải nghiệm kỳ lạ của mình trong giấc mơ. Bà “mơ” thấy mình đột ngột thoát ra khỏi cơ thể, lơ lửng trên không trung, và nhìn xuống các bác sĩ đang bận rộn với thân thể của bà. Sau khoảng vài phút, bà đến phòng chờ và thấy người thân đang ở đó. Bà nói chuyện với mọi người, nhưng không ai để ý đến bà, dường như là phớt lờ bà vậy. Lúc này, bà Olga cảm thấy buồn nên đã đến nhà con gái, đứng ở cuối giường và nói với con rể rằng mọi chuyện vẫn ổn. Sau đó thì trở lại bệnh viện.

Năm 1993, ông Morse và Perry đích thân đến thăm gia đình bà Olga, nghe lời kể của bà, con rể và một số người thân khác, thậm chí còn nhìn thấy mẩu giấy ghi lại thông tin của con rể trước đây. Họ nhận thấy mọi chuyện khá hợp lý và có bằng chứng khách quan, chỉ có thể có một lời giải thích cho sự việc kỳ quặc này, đó là bà Olga đã trải qua một lần cận tử và linh hồn đã rời khỏi cơ thể để báo tin cho con rể.

Thực nghiệm ‘hồn lìa khỏi xác’

Đây là một thí nghiệm nổi tiếng do Giáo sư Charles T. Tart của Đại học California thực hiện. Năm 1998, Tiến sĩ Tart xuất bản bài báo “Sáu nghiên cứu về trải nghiệm bên ngoài cơ thể” trên tạp chí học thuật “Nghiên cứu trải nghiệm cận tử” (Journal of Near Death Studies), để giới thiệu về thí nghiệm này.

Giáo sư Charles T. Tart, nhà tâm lý học và parapsychologist người Mỹ nổi tiếng. (Ảnh: wikimedia)

Vào một ngày giữa những năm 1960, bà Z nói với Tiến sĩ Tart rằng: Từ khi còn nhỏ, bà thường cảm thấy mình thức giấc sau một giấc ngủ sâu, hồn lìa khỏi xác, lơ lửng sát trần nhà, từ trên cao nhìn xuống cơ thể của chính mình.

Bà cảm thấy rõ ràng rằng trải nghiệm này khác với những giấc mơ bình thường. Ban đầu bà nghĩ đó là hiện tượng bình thường trong giấc ngủ, nhưng sau khi bà đề cập với người khác một hoặc hai lần rồi mới nhận ra không phải vậy. Bởi vì bà sợ bị coi là kỳ dị nên không nhắc đến chuyện này với người khác nữa. Nhưng bà nói với Tiến sĩ Tart rằng thỉnh thoảng mình vẫn có trải nghiệm này.

Tiến sĩ Tart nói với bà rằng có hai giả thuyết về “linh hồn rời khỏi xác” vào thời điểm đó, một là tư tưởng của con người đã rời khỏi cơ thể trong một thời gian ngắn, hai là cho rằng đó hoàn toàn là ảo tưởng.

Tiến sĩ Tart hướng dẫn bà một cách tự nhận biết: Viết mười số từ 1 đến 10 vào mười mảnh giấy, úp chúng vào một chiếc hộp cạnh bàn, chọn ngẫu nhiên một số trước khi đi ngủ và lật lên, nhưng đừng nhìn vào nó. Nếu bà thực sự trải nghiệm “hồn lìa khỏi xác” khi ngủ, chỉ cần nhìn vào mảnh giấy và nhớ con số ghi trên đó. Sáng hôm sau, hãy kiểm tra con số trong trí nhớ của bà có khớp với số ghi trên tờ giấy hay không. Vài tuần sau, khi Tiến sĩ Tart gặp lại bà Z, bà nói với ông rằng mình đã thử 7 lần và mỗi lần đều nhớ chính xác con số.

Vì vậy, Tiến sĩ Tart đã mời bà Z đến phòng thí nghiệm của mình và tiến hành kiểm tra trong 4 đêm. Mỗi đêm, tiến sĩ kiểm tra cho bà bằng một máy điện não đồ (EEG) thường được sử dụng để phân biệt các giai đoạn khác nhau của giấc ngủ, liên tục ghi lại dữ liệu điện não đồ của bà mỗi đêm khi ngủ. Đồng thời, Tiến sĩ Tart cũng sử dụng thiết bị kiểm tra chuyển động mắt của bà Z, sức đề kháng của da, nhịp tim, huyết áp, v.v..

Vậy làm thế nào mà Tiến sĩ Tart xác định được linh hồn của bà Z đã thực sự rời khỏi thể xác?

Mỗi đêm, khi bà Z nằm trên giường và thiết bị cho biết bà sắp ngủ, Tiến sĩ Tart đi đến văn phòng, mở bảng số ngẫu nhiên đã chuẩn bị sẵn, ném một đồng xu lên bàn và đồng xu sẽ rơi ngẫu nhiên vào một số, Tiến sĩ Tart lập tức viết lại 5 chữ số này vào một mảnh giấy nhỏ. Sau đó cho mảnh giấy vào một chiếc kẹp trắng đục, quay lại phòng thí nghiệm nơi bà Z đang nằm, đặt mảnh giấy lên giá cao 2,17m, nơi mà bà Z không thể nhìn thấy.

Nếu linh hồn của bà Z bay lên trần, bà có thể nhìn thấy rõ ràng nội dung của tờ giấy, nếu không thì bà không thể biết những gì được viết trên đó.

Sau đó, Tiến sĩ Tart bảo bà Z ngủ đi, ông nói rằng nếu xuất hiện trạng thái “hồn lìa khỏi xác” thì ngay khi trạng thái này kết thúc, hãy cố gắng tỉnh lại càng sớm càng tốt để báo cho ông biết, để ông đối chiếu với thiết bị và biết được các hiện tượng khác nhau khi “hồn lìa khỏi xác” là như thế nào.

Ngoài ra, Tiến sĩ Tart cũng nói rằng nếu linh hồn bà bay bổng đủ cao, hãy ghi lại nội dung của mẩu giấy và thức dậy ngay sau khi hiện tượng “hồn lìa khỏi xác” kết thúc.

Trong 4 đêm kiểm tra, bà Z đã báo 5 lần “hồn lìa khỏi xác”, trong 3 lần, bà cảm thấy dường như linh hồn tách khỏi cơ thể, và 2 lần là hoàn toàn rời khỏi.

Trong 3 đêm đầu tiên, bà Z nói rằng mặc dù thỉnh thoảng bà có trải nghiệm bay bổng khỏi cơ thể, nhưng bà không thể kiểm soát bay lên đủ cao để nhìn thấy những con số được ghi trên mảnh giấy. Lưu ý rằng, theo phương pháp của Tiến sĩ Tart, các con số thay đổi theo từng đêm.

Đến đêm thứ 4, bắt đầu từ 5:57 sáng, trong vòng 7 phút, điện não đồ cho thấy bộ não của bà Z đôi khi đang ở trong giai đoạn đầu của giấc ngủ và đôi khi như đang thức trong một thời gian ngắn. Sau đó, bà Z tỉnh dậy và nói với tiến sĩ rằng linh hồn bà đã nhìn thấy các con số 25132 trên tờ giấy, tiến sĩ xác nhận nó đúng là con số ông đã ghi trên giấy. Và cơ hội đoán trúng ngẫu nhiên năm chữ số là 1/100.000!

Nếu quả thật con người có linh hồn độc lập với thể xác, thì sau khi thể xác chết đi, linh hồn con người có chết theo không? Nếu không thì linh hồn sẽ đi về đâu? Bạn đã từng nghĩ về điều này hay chưa?

Cao Nguyên

Theo Epochtimes



BÀI CHỌN LỌC

Sự thật đằng sau ngôi nhà ma ám ở Anh