Bệnh chàm ở trẻ em có thể cản trở sự phát triển trí não

Giúp NTDVN sửa lỗi

Ngứa ngáy dai dẳng, mẩn đỏ và bong tróc da không phải là gánh nặng duy nhất mà trẻ em mắc bệnh chàm phải chịu đựng.

Nghiên cứu mới cho thấy những trẻ em đó, vốn đã có nguy cơ cao bị hen suyễn và nhiễm trùng da, cũng sẽ gặp khó khăn trong học tập, các vấn đề về trí nhớ và nhận thức khác so với trẻ không mắc phải tình trạng này.

Những phát hiện này đã làm sáng tỏ khả năng bệnh chàm có thể gây rối loạn tâm trí cũng như cơ thể trẻ nhỏ.

Giải thích về bệnh chàm ở trẻ em

Chàm, hoặc viêm da dị ứng (AD), ảnh hưởng đến 15-20% trẻ em trên toàn thế giới. Mặc dù bệnh có thể xảy ra ở bất kỳ độ tuổi nào, các triệu chứng thường bắt đầu từ thời thơ ấu và kéo dài đến tuổi trưởng thành.

Viêm da dị ứng (AD) là một sự bất thường của hệ thống miễn dịch - hậu quả của việc hệ thống miễn dịch phản ứng quá mức - có yếu tố di truyền mạnh và thường di truyền trong gia đình. Bệnh này thuộc về nhóm bệnh dị ứng, bao gồm các tình trạng như hen suyễn và hay sốt.

Chàm ở trẻ em có thể biểu hiện với các triệu chứng khác nhau, bao gồm các mảng da khô, bong tróc hoặc sần sùi, ngứa, mẩn đỏ, nứt nẻ da và trong các trường hợp nghiêm trọng có thể rỉ nước hoặc chảy dịch.

Bác sĩ da liễu Russell J. Kilpatrick nói với The Epoch Times rằng không có cách chữa khỏi bệnh chàm, nhưng có thể điều trị các triệu chứng bao gồm "dưỡng ẩm tích cực" bằng cách rửa nhẹ nhàng, bôi kem và sữa dưỡng.

Ông cũng nói thêm rằng các loại kem và thuốc mỡ bôi ngoài da có steroid và chống viêm cũng được kê đơn. Các trường hợp nghiêm trọng có thể yêu cầu các phương pháp điều trị toàn thân như thuốc tiêm hoặc các thuốc ức chế miễn dịch khác.

Các nghiên cứu trước đây đã liên kết chàm ở trẻ em với các tình trạng phát triển thần kinh như rối loạn tăng động giảm chú ý (ADHD) và tự kỷ, nhưng chúng dựa vào các chẩn đoán trước đó thay vì kiểm tra tác động trực tiếp của các triệu chứng chàm lên chức năng nhận thức.

Tác động thần kinh của bệnh chàm ở trẻ em

Đối với nghiên cứu mới, được công bố vào tháng 3 trên tạp chí JAMA Dermatology, các nhà nghiên cứu đã trực tiếp chẩn đoán bệnh nhân mắc viêm da dị ứng có thể học kém hơn, chậm phát triển và rối loạn tăng động giảm chú ý.

Sử dụng dữ liệu từ Khảo sát Phỏng vấn Sức khỏe Quốc gia Hoa Kỳ (NHIS) năm 2021, một cuộc khảo sát sức khỏe hộ gia đình diễn ra từ năm 1957, các nhà nghiên cứu gộp tất cả những người từ 17 tuổi trở xuống không bị thiểu năng trí tuệ hoặc được chẩn đoán tự kỷ.

Dựa trên câu trả lời cho các câu hỏi liên quan, những người tham gia sẽ được chẩn đoán mắc bệnh viêm da dị ứng, khuyết tật học tập, chậm phát triển và rối loạn tăng động giảm chú ý.

Vì NHIS chọn ngẫu nhiên một đứa trẻ cho mỗi hộ gia đình được khảo sát mà cha mẹ hoặc người chăm sóc đề xuất, nên các nhà nghiên cứu đã sử dụng phương pháp điều chỉnh trọng số để ước tính dân số.

Sử dụng phương pháp này, các nhà nghiên cứu phát hiện ra rằng mẫu gần 8.000 trẻ em của họ đại diện cho khoảng 70 triệu trẻ em. Với trọng số này, họ xác định rằng 9,2 triệu (13,2%) mắc bệnh viêm da dị ứng.

Kết quả nghiên cứu cho thấy so với những đứa trẻ không mắc viêm da dị ứng, những đứa trẻ mắc bệnh này gặp nhiều vấn đề về nhận thức hơn. Điều này bao gồm:

  • Khả năng mắc chứng rối loạn tăng động giảm chú ý cao hơn 11,3%;
  • Nguy cơ chậm phát triển cao hơn 7,8%;
  • Khuyết tật học tập thường xuyên hơn 7,5%.

Các nhà nghiên cứu cũng phát hiện ra rằng so với những đứa trẻ không mắc viêm da dị ứng, những trẻ mắc bệnh này có nguy cơ gặp khó khăn trong học tập và các vấn đề về trí nhớ cao hơn tới 11%.

Các phát hiện cũng cho thấy trẻ em mắc viêm da dị ứng đi kèm với bất kỳ rối loạn phát triển thần kinh nào có tỷ lệ gặp khó khăn về trí nhớ cao gấp 2-3 lần.

Tuy nhiên, nghiên cứu không tìm thấy mối liên quan giữa viêm da dị ứng với khó khăn về học tập hay trí nhớ ở trẻ em không mắc các rối loạn này.

Một hạn chế đáng kể của nghiên cứu là nó dựa vào báo cáo từ những người chăm sóc, điều mà các nhà nghiên cứu lưu ý có thể dẫn đến kết quả sai lệch. Tuy nhiên, những phát hiện này có thể ảnh hưởng đến việc sàng lọc trẻ em mắc bệnh viêm da dị ứng.

Các tác giả nghiên cứu viết: “Những phát hiện này có thể cải thiện việc phân tầng nguy cơ ở trẻ mắc bệnh viêm da dị ứng do suy giảm nhận thức, đồng thời gợi ý rằng việc đánh giá mức độ suy giảm nhận thức nên được ưu tiên ở những trẻ mắc viêm da dị ứng và mắc chứng rối loạn tăng động giảm chú ý kèm theo hoặc khuyết tật học tập”.

Mối liên hệ của bệnh chàm với cuộc sống hiện đại

Cứ 10 người Mỹ thì có một người sẽ mắc bệnh chàm, một tình trạng phải mất đến hai năm mới được chẩn đoán ở người lớn. Theo nghiên cứu, tỷ lệ bệnh chàm ở trẻ em đã tăng lên kể từ năm 1997.

Điều thú vị là trẻ em sinh ra bên ngoài Hoa Kỳ có nguy cơ mắc bệnh thấp hơn 50%, nhưng sống ở Hoa Kỳ hơn 10 năm sẽ làm tăng nguy cơ mắc bệnh này.

Nguy cơ mắc viêm da dị ứng cao hơn ở các quốc gia có thu nhập cao có thể xuất phát từ việc tiếp xúc nhiều hơn với các yếu tố phổ biến ở môi trường giàu tài nguyên, bao gồm:

  • Tăng cường tiếp xúc với các chất gây dị ứng trong môi trường: Mức độ ô nhiễm không khí cao hơn ở các nước phát triển khiến người dân tiếp xúc với nhiều chất gây dị ứng hơn, có thể gây bùng phát bệnh viêm da dị ứng.
  • Lối sống và chế độ ăn uống: Chế độ ăn nhiều thực phẩm chế biến sẵn và đường, cùng với thói quen ít vận động, có thể thúc đẩy tình trạng viêm và phá vỡ chức năng thích hợp của hệ thống miễn dịch.
  • Giả thuyết vệ sinh: Một số nghiên cứu cho rằng việc giảm tiếp xúc với vi khuẩn trong thời thơ ấu có thể phá vỡ hệ vi sinh vật trên da và ruột. Tiếp xúc sớm với vi khuẩn giúp hệ thống miễn dịch phát triển đúng cách. Hệ thống miễn dịch phải tương tác với vi khuẩn để học cách dung nạp những vi khuẩn vô hại trong khi chống lại vi trùng có hại. Khi trẻ không được tiếp xúc với đủ các loại vi khuẩn khác nhau từ sớm, hệ thống miễn dịch của chúng có thể bị mất cân bằng, làm tăng nguy cơ mắc bệnh dị ứng, hen suyễn và các bệnh tự miễn.
  • Tiêm vaccine: Thời điểm tiêm chủng cũng có thể đóng vai trò quan trọng. Nghiên cứu cho thấy trì hoãn hơn một tháng liều đầu tiên của vaccine DTaP-IPV-Hib (bảo vệ chống lại bệnh bạch hầu, uốn ván, ho gà, bại liệt và Haemophilus influenzae type B) có thể làm giảm nguy cơ mắc chàm 6%.

Theo George Citroner - The Epoch Times
Bảo Vy

George Citroner viết các bài báo về sức khỏe và y học, bao gồm các chủ đề ung thư, bệnh truyền nhiễm và tình trạng thoái hóa thần kinh. Anh đã được trao giải thưởng Media Orthopaedic Reporting Excellence (MORE) vào năm 2020 cho một câu chuyện về nguy cơ loãng xương ở nam giới.



BÀI CHỌN LỌC

Bệnh chàm ở trẻ em có thể cản trở sự phát triển trí não