Những chuyện kỳ lạ trên thế gian phá tan sương mù - Lời cảnh tỉnh thế nhân

Giúp NTDVN sửa lỗi

Dì đã dạy tôi nhận biết các vì sao: Đó là sao Ngưu Lang Chức Nữ, đó là Dải Ngân hà, Thất Tinh Bắc Đẩu, v.v. Lúc này, dì nói: “Mỗi vì sao trên trời, trái đất ứng một người. Không biết trên trái đất lại có người nào chết không.”

Quỷ lôi người đi

Ở làng của dì có một người tên là Tam Nữ, cách nhà dì chỉ có hai căn, cha mẹ cô ấy không có con trai nên bảo cô chọn một người con rể vào ở rể. Khi cô còn ở tuổi thiếu niên, gia đình có nuôi 2 con cừu, sau đó cha mẹ cô giao cừu cho người chăn cừu, cùng đàn cừu lớn ra bãi sông chăn nuôi. Cô bé nhớ con cừu, chạy đến bãi sông để xem đàn cừu vào buổi trưa. Đột nhiên một cơn gió lốc ập đến, cô bé theo gió lốc chạy về phía Bắc, nhanh như bay mà chân không chạm đất, tốc độ nhanh không thể tưởng tượng nổi, chớp mắt đã biến mất.

Nhiều người dân làm nghề ở bãi sông đã tận mắt chứng kiến ​​tất cả. Có người khai mở thiên mục nói rằng cô bé bị hai con quỷ nhỏ lôi chạy mất. Dì tôi cũng nói rằng, có những tà linh ở trung tâm của cơn lốc. Gia đình đã tìm kiếm về phía Bắc dọc theo con sông, và tìm thấy cô bé vài ngày sau đó tại một ngôi làng cách xa hàng trăm dặm ở một huyện lân cận.

Thì ra tối hôm đó, một ông lão sau khi ăn cơm xong ra ngoài đi dạo, nhìn thấy dưới gốc đại thụ bên mương nước trong làng có một cô bé lạ mặt đang ôm gốc cây khóc. Ông bước đến hỏi, và cô bé nói rằng đến từ một ngôi làng nào đó - một cái tên làng mà ông lão chưa bao giờ nghe nói đến. Lại hỏi tên cha mẹ của cô bé, nhưng vẫn không nhận ra.

Lúc này trời đã tối, ông lão tốt bụng thấy đứa trẻ không nhà cửa, lo lắng cho sự an toàn của cô bé nên đã đưa cô bé về nhà và nhờ cháu gái cùng tuổi đến ở chơi cùng. Ngày hôm sau, lại nhờ người hỏi thăm và tìm người thân của cô bé. Cuối cùng đã gặp gia đình đang tìm kiếm cô bé và cô bé đã trở về nhà an toàn.

Cô bé năm ấy giờ vẫn còn sống, nhưng đã là một bà lão ngoài 70 tuổi. Dì tôi nói chuyện quỷ lôi người ta đi không hiếm ở quê thời bấy giờ.

Có người khai mở thiên mục nói rằng cô bé bị hai con quỷ nhỏ lôi chạy mất. Dì tôi cũng nói rằng có những tà linh ở trung tâm của cơn lốc. (Ảnh: pixabay)

Dì tôi cũng kể một sự việc như vậy, được ông của dì kể cho dì khi dì còn nhỏ - là ông cố của tôi đã đích thân kể cho dì nghe chuyện đã xảy ra với ông. Gia đình ông cố tôi là một gia đình lớn, khi ông còn trẻ, có một sự kiện vui ở nhà một người bạn, ông đã đến dự và mang theo một món quà - một đôi vòng tay bằng ngọc bích. Chủ nhà nhiệt tình hiếu khách chiêu đãi ăn uống. Sau khi uống rượu xong đã là nửa đêm canh ba.

Ông cố đang say khướt đi bộ về nhà thì đột nhiên bị chặn lại bởi hai cái bóng đen cao bằng nửa người. Hai bóng đen mỗi bên nắm tay ông cố chạy ra khỏi làng nhanh như bay, chân không chạm đất. Ông cố sợ tới mức lập tức tỉnh rượu, biết mình gặp quỷ, nhưng lại không thể nào thoát khỏi chúng được.

Hai tiểu quỷ lôi ông cố qua sông Hô Đà rộng lớn, nhưng chúng lại nói rằng đã vượt qua một "con mương", đến một cái giếng trong ruộng, lúc đó giếng trong ruộng đều lộ thiên, hình tròn, đường kính chừng 2 hoặc 3 mét, trên đó có một guồng nước để tưới đất.

Con quỷ nói: "Hãy ném anh ta vào cái vại sành này", chúng gọi cái giếng là "cái vại sành". Lúc này hai con quỷ bắt đầu cãi nhau: Con quỷ này muốn ông cố làm kẻ chết thay này, con quỷ kia muốn ông cố làm kẻ chết thay kia. Hai con quỷ không chịu nhượng bộ nhau, tranh cãi không ngừng, không còn cách nào khác, chúng lôi ông cố chạy lên Thái Hành Sơn.

Trên núi khắp nơi đều là bụi rậm và ổ gai, quần áo của ông cố bị xé rách và treo thành từng mảnh, còn tệ hơn ăn mày, trên người đầy vết máu do gai cắt. Sau đó, chúng lại lôi ông cố trở lại làng.

Khi đến gần ngôi làng, ông cố nhìn thấy một vị Thần Tiên đỉnh thiên lập địa xuất hiện trước mặt mình - đó là "Thần Thanh Miêu" cai quản mùa màng. Dì tôi nói rằng vạn sự vạn vật trong vũ trụ này đều do Thần linh cai quản. Khi Thần Thanh Miêu nhìn thấy chúng, Ngài chỉ khịt mũi một tiếng, hai tiểu quỷ sợ đến mức bỏ ông cố lại và chạy mất. Chính Thần Thanh Miêu đã cứu mạng ông cố của tôi.

Thái Hành Sơn. (Ảnh: wikimedia)

Gia đình ông tôi từng là một đại gia đình trong làng, ông từng là trưởng thôn trong thời kỳ Nhật Bản xâm lược Trung Quốc và Quốc dân đảng cai trị. Nhưng rất nhiều tài sản của gia đình đã bị cướp khi quân đội Nhật Bản xâm lược Trung Quốc, và phần còn lại bị cướp bóc khi quân phiệt Phụng Hệ đi qua. Các cánh đồng ngũ cốc và nhà máy dầu còn lại đều bị Đảng Cộng sản phân chia trong vận động Thanh tứ (làm sạch chính trị, kinh tế, tổ chức, và hệ tư tưởng). Họ chỉ còn lại vài mẫu ruộng cằn cỗi và hai chuồng trại để sinh tồn, ông cố đã rời quê hương để thoát khỏi cuộc đàn áp của Đảng Cộng sản thời bấy giờ.

Trong cảnh cơ cực đó, bà và dì sống tằn tiện để nuôi mẹ ăn học. Sau đó mẹ làm nhân viên trong ngân hàng huyện. Mẹ rất thiện lương, cũng rất đơn thuần và ngây thơ, nên đã bị mê hoặc bởi những lời dối trá của ĐCSTQ, không thể phân biệt được chính và tà, thiện và ác. Đâu đâu cũng thể hiện ra rất “tích cực, tiến tới” và đã sớm vạch ra một ranh giới rõ ràng với gia đình, từ trẻ đã gia nhập tổ chức ĐCSTQ.

Mẹ tin tưởng sâu sắc vào thuyết vô Thần của ĐCSTQ, mặc dù cha mẹ bà mất sớm vì nghèo đói và bệnh tật trong cuộc đàn áp tàn bạo trong Cách mạng Văn hóa, nhưng bà không hề cảm thấy một chút oán hận nào đối với ĐCSTQ. Bà tin vào thuyết vô Thần, và sau khi ông bà của bà qua đời, bà không bao giờ đến mộ, chứ đừng nói đến việc đốt tiền giấy. Kết quả là mỗi lần nằm mơ, bà đều mơ thấy bà ngoại đuổi theo đánh đập mắng mỏ.

Mặc dù bà rất trung thành với ĐCSTQ, trung thành và tận tụy với đất nước, nhưng ĐCSTQ vẫn coi bà như một phần tử đối lập. Năm 1957, trong phong trào chống phái hữu, bà bị đưa về nông thôn và trở thành giáo viên tiểu học.

Mạng sống của một con chim sẻ

Sau trận động đất Đường Sơn năm 1976, những người lao động nhập cư từ khắp nơi trên đất nước đã được gửi đến Đường Sơn để xây dựng lại thành phố mới, và những người lao động nhập cư cũng được gửi đến làng của chúng tôi. Khi trở về nhà sau khi hoàn thành dự án vào năm thứ 2, tại ga xe lửa huyện Chính Định, hai công nhân nhập cư từ làng chúng tôi đã bị một đoàn tàu đang gầm rú cán chết khi họ đang băng qua đường sắt. Một trong số họ là Ký Hồng, một học trò mà mẹ tôi đã dạy. Năm đó anh mới ngoài 20 tuổi, đang ở thời kỳ đỉnh cao của cuộc đời.

Hai công nhân nhập cư từ làng chúng tôi đã bị một đoàn tàu đang gầm rú cán chết khi họ đang băng qua đường sắt. (Ảnh: pexels)

Nói về Ký Hồng, anh ấy có duyên phận rất lớn với tôi và từng có ân với tôi. Anh hơn tôi 6 tuổi, là một thanh niên rất khôi ngô, tuấn tú. Khi còn nhỏ, sức khỏe tôi rất kém, ốm yếu và nhiều bệnh. Điều kiện giáo dục ở nông thôn rất kém, mùa Đông miền Bắc rất lạnh, điều kiện gia đình tôi tuy không tệ, trong nhà mỗi khi trời trở lạnh đều đốt một đống lửa than, nhưng trong lớp học chỉ có một bếp than nhỏ để sưởi ấm khi trời lạnh nhất, với lớp học đông người thì hoàn toàn không có tác dụng gì. Đặc biệt là khi đến giờ ra chơi, cửa lớp mở toang, đám con trai tung tăng chạy nhảy, hơi nóng tích tụ ít ỏi nhanh chóng tan biến.

Dì biết tôi ốm yếu, nên năm nào dì cũng may cho tôi những bộ quần áo bông dày. Nhưng vào giờ ra chơi, vận động một chút sẽ ra nhiều mồ hôi, khi trở lại lớp mồ hôi sẽ khô dần và cơ thể càng lạnh hơn. Thế là cứ đến mùa Đông là tay chân tôi lại bị nổi vết nứt nẻ, dù có che chắn thế nào cũng không khỏi. Thuốc mỡ Chilblains không có tác dụng, và cuối cùng trở thành một căn bệnh mãn tính. Vào mùa Đông, bàn tay và bàn chân của tôi sưng đỏ như bánh hấp, khi nóng lên thì ngứa. Khi mùa Xuân hoa nở, vết sưng đỏ bắt đầu mưng mủ, bề mặt mưng mủ rất đáng sợ.

Ký Hồng là học trò của mẹ tôi, bà rất tốt với học trò nên các học trò thường đến nhà chơi, thậm chí sau khi tốt nghiệp họ cũng thường về thăm mẹ, Ký Hồng là một trong số đó. Lúc đó anh ấy khoảng 14, 15 tuổi. Hôm đó, khi nhìn thấy vết đỏ của tôi đang mưng mủ, anh ấy đã nói với mẹ rằng anh ấy có một bài thuốc dân gian có thể chữa khỏi vết đỏ cho tôi. Mẹ đương nhiên rất vui và đồng ý để anh chữa bệnh cho tôi. Anh ấy thực sự đã chữa khỏi bệnh Chilblains cho tôi bằng bài thuốc dân gian, và tôi đã khỏi hẳn kể từ đó, nhưng phải trả giá bằng mạng sống của một con chim sẻ.

Thuở ấy ở quê, chuyện bắt cá, bắt tôm, bắt chuồn chuồn, bắt ve sầu, bắt thỏ rừng, bắt chim sẻ là chuyện thường của con trai. Không nói đến con trai, ngay cả con gái, bắt chuồn chuồn, bắt ve sầu, bắt châu chấu cũng là chuyện bình thường. Nhưng không ai từng nói với chúng tôi rằng đây cũng là sát sinh.

Thuở ấy ở quê, chuyện bắt cá, bắt tôm, bắt chuồn chuồn, bắt ve sầu, bắt thỏ rừng, bắt chim sẻ là chuyện thường của con trai. (Ảnh: pixabay)

Ký Hồng đã làm tổn thương mạng sống một con chim sẻ vì tôi, và anh ấy đã làm điều đó thật tàn nhẫn. Tôi không biết cái chết của anh ấy có liên quan gì đến con chim sẻ đó hay không, trong tâm tôi luôn cảm thấy có tội, chính vì tôi mà anh ấy đã phạm tội ác rất lớn, và tôi đã mắc nợ anh ấy.

Vào buổi sáng ngày anh ấy qua đời, một số dân làng đã nhìn thấy anh trên đại lộ cạnh nhà máy mì ở lối vào phía Bắc của làng. Mọi người chào đón anh nồng nhiệt: Khi nào Ký Hồng trở lại? Anh im lặng.

Lúc đó mọi người cũng cảm thấy kỳ lạ. Đến chiều, làng báo tin: Họ bị tàu hỏa cán chết khi băng qua đường sắt. Và những gì mọi người nhìn thấy vào buổi sáng là linh hồn của anh ấy. Đó là linh hồn của anh ấy đã về sớm. Dân làng gọi hiện tượng này là "xuất ương". Sự việc này khiến người mẹ tin vào thuyết vô Thần vô cùng chấn động.

Hoa sen xuất hiện trên tấm vải liệm trắng

Cô chủ láng giềng phía Tây của chúng tôi có quan hệ rất tốt với mẹ cô ấy, bà cụ không có con trai nên luôn sống gắn bó với cô. Bà cụ cả đời làm việc thiện, nhưng không biết bà tu hành theo Đạo nào. Năm đó bà cụ qua đời, dân làng trên đường bàn tán xôn xao, nói rằng trên tấm vải liệm màu trắng của bà xuất hiện hoa sen, họ nói đó là bà cụ “tu hành tốt” nên có thiện quả.

Lúc đó tôi còn rất nhỏ, khoảng 10 tuổi, và tôi rất thắc mắc: Tấm vải liệm không phải là ruộng nước, làm sao có thể xuất hiện hoa sen? Suy nghĩ mãi vẫn không giải thích được.

Tôi luôn rụt rè và sợ hãi khi nhìn thấy người chết, nhưng lần này tôi không thể bỏ qua sự tò mò của mình, tôi nghĩ rằng có những hoa sen thực sự đang nở trên tấm vải liệm, vì vậy tôi lấy hết can đảm để nhìn vào: Hóa ra trên tấm vải liệm không phải là hoa sen thật như tôi tưởng tượng, mà là những nếp nhăn đều đặn hiện lờ mờ trên tấm vải trắng che thi thể, và hình dạng của nó thực sự rất giống hoa sen.

Mỗi vì sao trên trời, trái đất ứng một người

Thuở nhỏ, tôi sống với dì, cứ mỗi tối mùa hè, cả nhà lại trèo lên mái nhà trải chiếu để hóng mát. Vào thời điểm đó không có ô nhiễm môi trường, bầu trời đêm rất trong, xanh và đầy sao. Có rất nhiều ngôi sao chói lóa mắt và vô số kể. Dì đã dạy tôi nhận biết các vì sao: Đó là sao Ngưu Lang Chức Nữ, đó là Dải Ngân hà, Thất Tinh Bắc Đẩu, v.v. Lúc này, dì nói: “Mỗi vì sao trên trời, trái đất ứng một người. Không biết trên trái đất lại có người nào chết không.” Tôi không hiểu, dì giải thích rằng mỗi ngôi sao trên bầu trời tương ứng với mỗi người trên trái đất. Tôi hỏi dì ngôi sao nào là tôi, và dì nói, đó phải là ngôi sao nhỏ kín đáo nhất.

Cả dì và mẹ tôi đều là những người rất nóng tính, nhưng bên ngoài dì tôi ít nói và dè dặt, trong khi mẹ tôi thì sôi nổi và hướng ngoại. Hai chị em kết hôn khá muộn. Dì rất thông minh lanh lợi, vẽ rồng thêu phượng, là một nữ công giỏi, còn vẽ tranh rất đẹp. Dì có thể vẽ bất kỳ mẫu nào mà dì nhìn thấy. Dì rất nổi tiếng trong làng vì từng vẽ hoa mẫu đơn to và hình rồng phượng lên quan tài trường thọ của bà ngoại. Khi dì ở tuổi đôi mươi, một sự việc như vậy đã xảy ra và gây chấn động cả làng.

Vào một ngày nọ, dì đột ngột qua đời, có thể nói là bất tỉnh nhân sự. Bác sĩ được mời đến nhưng cũng bất lực. Vì vậy, bà ngoại vội vàng đi cầu “hương bà” (tạm hiểu là người khấn lễ). “Hương bà” thắp hương trước tượng Thần, thành kính cầu nguyện rồi nói với bà ngoại rằng: “Con gái của nhà bà là Chức Nữ bên cạnh Vương Mẫu Nương Nương chuyển sinh, bây giờ Vương Mẫu Nương Nương muốn gọi cô ấy trở lại.”

Tranh Ngưu Lang Chức Nữ thời nhà Nguyễn (1897) của Giám thủ thư lại Lê Đức Trạch. (Ảnh: wikimedia)

Bà ngoại suýt ngất: Hai cô con gái là huyết mạch của bà, nhất là dì, dì là trụ cột của gia đình. Hãy lấy sinh mệnh của bà lão này để cứu sống con gái. Vì vậy bà ngoại quỳ xuống cầu “hương bà” cứu con gái mình. “Hương bà” cảm động trước tấm lòng của bà ngoại, suy nghĩ một lúc rồi nói với bà ngoại rằng: Hãy đứng trên mái nhà và gọi hồn con gái bà, gọi mãi cho đến khi cô ấy tỉnh lại mới thôi.

Như vậy, bà cứ đứng trên mái nhà không ngừng gọi tên dì, gọi dì mau quay lại. Dần dần, dì tôi tỉnh dậy - nhưng thần trí không thanh tỉnh. Dì như phát điên, nhe răng múa vuốt, vừa đánh vừa hét: "Để ta về! Mau để ta về! Các ngươi không nghe thấy mẹ ta đang gọi ta sao!" Bình thường trông dì rất điềm đạm nho nhã, lúc này, sức lực của dì mạnh đến đáng sợ, bốn năm người đàn ông cũng không khống chế được dì. Dì tôi trằn trọc 3 ngày 3 đêm bên dưới, còn bà tôi la hét 3 ngày 3 đêm trên mái nhà.

Cuối cùng dì tôi cũng tỉnh lại, dường như dì vừa khỏi một cơn bệnh nặng, không còn sức lực mà ngã quỵ xuống, ngủ thiếp đi trên giường 3 ngày 3 đêm. Sau khi tỉnh dậy, dì nói: Dì mơ thấy mình bị nhốt trong cung có võ tướng canh gác cửa. Nghe bà ngoại gọi, dì muốn trở về, nhưng các võ tướng canh giữ cửa không cho dì ra ngoài, dì lo lắng và bắt đầu đánh nhau với họ. Dì đã vượt qua 4 cổng liên tiếp.

Bất kính với Đức Phật sẽ gặp quả báo

Khi tôi còn nhỏ, dì đã kể cho tôi nghe rất nhiều câu chuyện tương tự như trên, nhưng khi tôi lớn lên, sự truyền bá tẩy não của thuyết vô Thần và thuyết tiến hóa trong sách giáo khoa dần dần làm tôi ô nhiễm, tâm tôi không còn trong sáng và hoàn mỹ nữa. Tôi cũng dần dần chạy theo trào lưu và coi đó như câu chuyện để lắng nghe.

Khi còn học trung học, tôi cùng các bạn học đến chùa Đại Phật Chính Định, khi nhìn thấy Đại Hùng Bảo Điện thần thánh và Quan Âm nghìn tay uy nghiêm từ bi, tâm tôi không khỏi cảm phục vô hạn. Khi tôi bước ra khỏi Đại Hùng Bảo Điện, một số học sinh đã nói lời bất kính với Đức Phật, tôi không muốn mọi người nói rằng mình mê tín nên cũng thản nhiên đồng ý. Sau khi ra ngoài, tôi bỗng nhiên phát hiện 10 Nhân dân tệ mà mẹ bảo tôi dùng để mua quần áo đã biến mất. Lúc đó lương tháng của cha tôi chỉ có 40 Nhân dân tệ. Tôi sững sờ một lúc, và lập tức nhận ra rằng bất kính với Đức Phật sẽ gặp quả báo.

Nhiều thập kỷ đã trôi qua, tiêu chuẩn đạo đức của con người ngày càng trượt dốc, và điểm mấu chốt của việc tín Thần ngày càng thấp. Khi thuyết vô Thần và thuyết tiến hóa hoàn toàn lấp đầy bộ não của con người, thì Thần ngày càng xa con người hơn. Dần dần, những vị Thần cùng những câu chuyện kỳ lạ này ngày càng ít, cuối cùng hoàn toàn biến mất, tuyệt đối không còn hiện diện.

Theo Thính Tuyền - The Epoch Times

Cao Nguyên biên dịch



BÀI CHỌN LỌC

Những chuyện kỳ lạ trên thế gian phá tan sương mù - Lời cảnh tỉnh thế nhân