Tao ngộ kinh hoàng khiến 2 tiêu sư không dám làm bảo tiêu nữa [Radio]

Giúp NTDVN sửa lỗi

“Ngoài Ngũ nhạc còn có núi cao, trên chí nhân còn có Thánh nhân”, câu nói này có nghĩa là: Ngũ nhạc (5 ngọn núi ở Trung Quốc) đã rất cao rồi, nhưng trên thế giới vẫn còn những dãy núi cao hơn Ngũ nhạc. Bậc chí nhân về phương diện tu dưỡng đạo đức thì cũng rất toàn diện rồi, nhưng trên họ còn có bậc Thánh nhân ở cảnh giới cao hơn.

Thời nhà Thanh, ở Tứ Xuyên, Trung Quốc có một viên quan địa phương, làm quan đã nhiều năm, tích lũy rất nhiều của cải. Sau khi nghỉ hưu, ông dự tính đem hết gia tài về quê, nhưng lại rất lo sợ bởi trên đường vẫn luôn có những nhóm cướp hoành hành, nên ông vẫn do dự mãi chưa khởi hành được. Đang lúc ưu tư rầu rĩ thì một người họ Tào, em họ của ông, đến nhà ông làm khách. Họ Tào vốn nổi danh về công phu quyền cước, cả trăm kẻ địch trước mặt, sắc mặt ông cũng không thay đổi. Việc họ Tào đến khiến viên quan vô cùng vui mừng, ông sai gia nhân bày tiệc rượu tiếp đãi họ Tào. Trong bữa tiệc, viên quan ca ngợi họ Tào võ nghệ hơn người, đồng thời dự tính mời họ Tào hộ tống ông về quê.

Trong bữa tiệc có hai vị khánh họ Thái, là hai anh em, nghe những lời của viên quan, hai anh em họ Thái hỏi: “Em họ ngài có thể biểu diễn võ nghệ cho chúng tôi xem được không?”

Viên quan nhìn họ Tào, họ Tào khảng khái nhận lời: “Được!”

Thế là bàn tiệc lập tức được dọn đi để lấy không gian. Họ Tào cầm hai thanh đại đao múa, ánh đao lấp lánh khiến người xem hoa mắt rối loạn. Tất cả khách khứa có mặt đều ca ngợi tán thán không ngớt, duy chỉ có 2 anh em họ Thái là im lặng chẳng nói năng gì.

Họ Tào cầm hai thanh đại đao múa, ánh đao lấp lánh khiến người xem hoa mắt rối loạn
Họ Tào cầm hai thanh đại đao múa, ánh đao lấp lánh khiến người xem hoa mắt rối loạn. (Ảnh minh họa: Biểu diễn Quan Công đại đao Cuộc thi Võ thuật NTDTV - Epochtimes)

Viên quan hỏi hai anh em họ Thái: “Hai huynh đệ đã xem rồi, thấy thế nào?”

Người anh nói: “Trước mặt tiền bối, vãn bối không dám nói thẳng”.

Viên quan truy vấn liên tiếp, cuối cùng anh ta chỉ nói: “Tào huynh là em họ của tiền bối, vãn bối không tiện nói”.

Khi đó họ Tào nghe thấy, giọng tức giận nói: “Đây là lời gì vậy? Các ngươi phê bình người khác thì dễ, có bản sự thì hãy hiển lộ ra một tay để mọi người coi xem”.

Người em họ Thái nói: “Các hạ võ nghệ như thế này, thì ngay cả mạng mình cũng khó giữ, lại còn dám làm bảo tiêu, quả là không thể tưởng tượng nổi”.

Họ Tào càng nghe càng không phục, nhất định yêu cầu anh em họ Thái hiển lộ thân thủ, để mọi người bình phẩm xem võ nghệ của hai anh em như thế nào.

Người anh họ Thái sai người hầu rằng: “Đi lấy binh khí của chúng ta đem ra đây”.

Người hầu lập tức đi lấy một chiếc thương, một thanh đao và một tấm khiên, để trước mặt hai anh em họ Thái. Chỉ thấy hai anh em họ Thái ôm quyền hướng về những người xem và nói: “Xin múa rìu qua mắt thợ vậy”.

Nói rồi, một người cầm thương, một người cầm đao và khiên bước ra sân.

Hai người đao thương loang loáng, tung mình nhảy nhẹ như chim bay. Trong nháy mắt, tiết tấu chuyển sang rất nhanh, thân hình họ vun vút như mưa to gió bão, tất cả tân khách có mặt đều không theo dõi kịp, không phân biệt được đâu là người anh đâu là người em. Một trận đấu quyết liệt tiếp tục diễn ra trong thời gian rất lâu mới kết thúc.

Hai người đao thương loang loáng, tung mình nhảy nhẹ như chim bay
Hai người đao thương loang loáng, tung mình nhảy nhẹ như chim bay. (Ảnh minh họa: nguồn dkn)

Họ Tào xem tâm phục khẩu phục, và nói với hai anh em họ Thái rằng: “Với bản sự của hai huynh đệ, nếu làm bảo tiêu thì có thể được báo đáp số tiền lớn, việc gì phải sống lặng lẽ dưới trướng của người ta?”

Lúc này, người em họ Thái nói: “Hai anh em ngu đệ trước kia đúng là xuất thân từ làm bảo tiêu”.

Sau đó, người em rủ rỉ kể lại chuyện xưa của họ,

Năm đó ở kinh thành có 30 vạn lượng bạc cần hộ tống đến Tô Châu. Trong nghề bảo tiêu không tìm được người thích hợp. Sau này có người nói: “Việc này không phải anh em nhà họ Thái thì không ai làm được”.

Hai anh em tôi ở kinh thành đã nhiều năm, quê nhà ở phương Nam, khi đó cũng muốn mượn cơ hội này để về thăm nhà, nên đã đồng ý làm bảo tiêu. Đoàn chúng tôi hộ tống hàng từ kinh thành đi vào địa phận Sơn Đông thì gặp cơn mưa lớn, nên chúng tôi lại ở lại trong một khách sạn.

Khi đó tôi buồn chán nẫu ruột, ngẫu nhiên nhìn ra ngoài khách sạn, thấy ở trên lầu khách sạn có một thiếu niên đang đọc sách bên cửa sổ, anh ta cũng đang nhìn về phía tôi.

Cậu thiếu niên đó nhìn thấy thuốc trên tay tôi thì nói: “Thuốc ngon, đây đúng là đặc sản Nam Trung chính cống”.

Bởi vì giữa đường buồn chán, tôi nhân cơ hội bèn đến lầu đối diện trò chuyện với cậu thiếu niên này. Tôi tặng một bao thuốc và nói: “Thuốc tôi hút là loại này, xin chớ chê cười nhận lấy. Xin hỏi xưng hô huynh đệ như thế nào?”

Cậu thiếu niên không trả lời mà lại hỏi ngược lại: “Huynh đài chuẩn bị đi đâu đấy?”

Tôi nói với anh ta về nhiệm vụ bảo tiêu của mình. Cậu thiếu niên nghe xong lắc đầu và nói: “Gần đây, trong khu rừng này thổ phỉ rất nhiều, con đường phía trước rất không yên bình”.

Lúc này, dưới lầu có một người râu rậm đi qua. Trên vai anh ta khoác mấy chục quan tiền, bỗng nhiên anh ta trượt chân ngã ở chỗ đường trơn ướt. Mấy đứa trẻ ở bên trông thấy cười phá lên.

Anh râu rậm chẳng nói năng gì, chậm rãi bò dậy, đặt những xâu tiền lên vai rồi tiếp tục đi về phía trước. Người thiếu nhiên chăm chú không chớp mắt nhìn người đi đường này mãi cho đến khi anh ta đi xa. Tôi cảm thấy kỳ lạ bèn hỏi: “Tiểu huynh đệ tại sao là chú ý người râu rậm như vậy?”

Cậu thiếu niên cười nhẹ và nói: “Huynh đài lẽ nào không biết ám hiệu trong lục lâm? Người râu quai nói đó chính là đạo tặc giang hồ. Anh ta vừa rồi không phải ngã thực, mà là đang làm ám hiệu, báo cho đồng đảng của anh ta rằng trong khách sạn này có tiền của và bảo tiêu, để đồng đảng của anh ta chú ý theo dõi, để thừa cơ ăn trộm hoặc là cướp. Huynh đài làm nghề bảo tiêu, lẽ nào không biết những điều này?”

Lúc đó tâm trạng lo sợ không yên tràn đầy trong tâm tôi, rõ ràng chúng tôi làm nghề này vẫn còn quá non nớt.

Mấy ngày sau, cuối cùng trời cũng đã có nắng. Đoàn chúng tôi chuẩn bị lên đường tiến về hướng nam.

Buổi sáng sớm ngày khởi hành, cậu thiếu niên trên lầu đối diện xuất hiện ở khách sạn chúng tôi tá túc. Cậu ta đem theo một bình rượu, một con gà chín, và ngồi ở vị trí trên, vừa rót rượu vừa ăn gà, đồng thời nói lớn với chúng tôi rằng: “Hôm nay tiểu đệ đến xem sở trường võ nghệ của huynh đài, xin huynh đài biểu diễn một phen được chứ?”

Thế là hai anh em chúng tôi lấy ra thương, đao và khiên quen dùng, thi triển bản lĩnh sở trường, biểu diễn cho cậu ta xem. Cậu thiếu niên xem công phu của chúng tôi xong thì nói: “Với trình độ hiện tại của huynh đài, giữa mạng thì có thể, còn muốn giữ chỗ tiền tài này thì khó rồi”.

Hai chúng tôi lo sợ, vội vàng hỏi: “Vậy làm thế nào đây?”

Cậu thiếu niên trả lời rằng: “Xem ra chúng ta có chút duyên, vậy để tiểu đệ đưa hai huynh đi một quãng đường vậy”.

Hai chúng tôi đồng ý, cậu thiếu niên cùng chúng tôi khởi hành.

Bắt đầu đi được mấy dặm đường, cậu thiếu niên nói: “Không vấn đề gì, không cần lo lắng”.

Một ngày sau, cậu thiếu niên nói: “Ngày mai cần phải vào ở khách sạn sớm, hơn nữa nhất định phải ở trong khách sạn có lầu, chỉ chúng ta ở, không được để người khác trú cùng”.

Chúng tôi làm theo. Đêm đó, cậu thiếu niên lệnh cho chúng tôi đem hết những túi đựng bạc vào trong phòng trên lầu, và giao hẹn rằng: “Hai huynh đài cầm binh khí trấn thủ ở trước và sau cửa phòng trên lầu, tiệu đệ một mình đối định, và cho một người hầu theo đệ. Khi nghe thấy tiếng động thì không được khinh suất hành động. Khi tiểu đệ gọi hai huynh ra thì mới được ra”.

Đêm đó, hai anh em chúng tôi trấn thủ ở trước và sau cửa, rất lâu vẫn không thấy đạo tặc đến, nhưng dường như nghe thấy trong sân có tiếng đao kiếm. Bởi vì chưa nghe thấy tiếng cậu thiếu niên gọi, hai chúng tôi không dám mạo muội hành động. Khi trời sắp sáng, cậu thiếu niên đó mới gọi chúng tôi, nói rằng: “Bây giờ có thể coi là bình an vô sự rồi, tiểu đệ đã xử lý những vị khách không mời rồi, còn lại một kẻ đạo tặc cũng đã tháo lui chạy rồi”.

Hai chúng tôi kinh ngạc không dám tin. Cậu thiếu niên dẫn chúng đến sân sau, chỉ thấy trên mặt sân toàn là máu chảy khắp nơi. Cậu thiếu niên lại nói: “Hai huynh tự bảo trọng, con đường phía trước không còn nguy hiểm gì nữa rồi, tiểu đệ cũng cáo biệt hai huynh. Chỉ có một câu cuối cùng tặng hai huynh: Sau này đừng làm bảo tiêu nữa”.

Nói xong, chớp mắt không thấy bóng dáng cậu thiếu niên đâu nữa.

Sau đó chúng tôi tìm người hầu đã theo cậu thiếu niên, hỏi những chuyện đã xảy ra đêm qua. Người hầu nói, ban đầu cũng không có động tĩnh gì, cậu thiếu niên chỉ ngồi im lặng trước đèn. Gần đến canh ba, trên mái ngói có tiếng lạch cạch, còn cậu thiếu niên thì không thấy đâu nữa. Sau đó nghe thấy có tiếng thương đao đánh nhau ở ngoài sân. Không lâu sau, cậu thiếu niên lại vào chỗ ngồi. Cứ như thế lặp đi lặp lại mấy lần. Bỗng nhiên có một người xông lên phòng trên lầu, đến trước đèn. Chỉ thấy người đó mặt đầy râu ria, giống như con nhím. Thoắt cái cả cậu thiếu niên và người râu xồm đó đều không thấy đâu. Một lát sau lại thấy cậu thiếu niên trở lại, chỉ thấy dưới lầu có tiếng kêu lớn: “Người trên lầu rốt cuộc là ai?”

Cậu thiếu niên trả lời: “Cửu Lang ở đây”.

Dưới lầu là một tiếng than thở, và nói: “Tại sao không nói sớm? Làm cho huynh đệ chúng tôi bị thương oan uổng”.

Sau đó tất cả đều yên lặng.

Cậu thiếu niên trả lời: “Cửu Lang ở đây”.
Cậu thiếu niên trả lời: “Cửu Lang ở đây”. (Ảnh minh họa: Shutterstock)

Người em họ Thái kể xong câu chuyện làm bảo tiêu đầy hiểm nguy bất ngờ xưa, lúc này, người anh họ Thái mới tiếp lời rằng: “Đến tận hôm nay chúng tôi vẫn không biết chàng thiếu niên Cửu Lang đó là ai. Từ đó trở đi, chúng tôi không bao giờ dám làm bảo tiêu nữa. Võ nghệ của các hạ ngày nay còn chưa bằng hai anh em tôi thì sao có thể hộ tống vàng bạc đi đường xa được?”

Họ Tào nghe xong lặng yên không nói năng gì, vâng dạ rồi cáo lui.

Thế giới rộng lớn, cảnh giới tầng tầng cao, quả đúng là “Nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên”, tự mãn thì sẽ bị tổn thất.

(Nguồn: Thập diệp dã văn)

Trung Hòa
Theo Thái Nguyên - Epochtimes



BÀI CHỌN LỌC

Tao ngộ kinh hoàng khiến 2 tiêu sư không dám làm bảo tiêu nữa [Radio]